Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 429



Chương 429

Sau khi Chung Văn Thành và Du Ân vào nhà, Chung Văn Thành lập tức đưa bữa sáng anh ấy mang tới cho Du Ân: “Anh đã dậy sớm làm đó.”

Du Ân vô cùng vui vẻ, cô đáp: “Cảm ơn anh, đúng lúc em vẫn chưa ăn gì, chúng ta cùng ăn đi.”

Dứt lời, Du Ân đi vào phòng bếp lấy đồ, hai người cùng ngồi trong phòng ăn sáng sủa thản nhiên thưởng thức bữa sáng ngon lành.

Chung Văn Thành kể văn tắt mấy lời anh ấy và Phó Đình Viễn nói ngoài cửa cho Du Ân nghe qua, làm Du Ân suýt nữa là phun hết miếng cháo trong miệng.

“Có phải anh ta bị tâm thần rồi không?” Vậy mà Phó Đình Viễn lại dám yêu cầu Chung Văn Thành hôn cô ngay trước mặt anh, Du Ân sắp tức chết tới nơi rồi.

Chung Văn Thành săn sóc cầm khăn giấy đưa cho cô, miệng nói: “Chắc chắn anh ta đang nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta.”

Du Ân hừ một tiếng rồi nói: “Anh ta thích thì nghi ngờ hay không nghỉ ngờ thì kệ anh ta, chúng ta cứ làm việc của chúng ta thôi.”

Chung Văn Thành nói với thái độ vô cùng áy náy: “Thật sự xin lỗi, anh khiến em gặp rắc rối rồi.”

Du Ân vội vàng đá đâu chứ?”

“Anh đừng nói như vậy, có rắc rối gì Nghĩ đến đây Du Ân lại bực bội thêm, cô nói: “Người khiến em gặp rắc rối khó xử chính là Phó Đình Viễn ấy.”

Vốn dĩ ban đầu cô chỉ đơn giản là giúp đỡ Chung Văn Thành một chút, đóng giả làm bạn gái anh ấy để mẹ anh ấy có thể yên tâm, ai ngờ Phó Đình Viễn từ đâu chui tới cứ dây dưa không chịu dứt với cô, làm cho cuộc sống của cô rối tung lên, bung bét hết cả.

Chung Văn Thành cũng không ở lại nhà Du Ân quá lâu, ăn cơm sáng xong anh ấy lập tức rời đi.

Vì thứ nhất Du Ân và Diệp Văn đã hẹn nhau ra ngoài, thứ hai công ty cũng có một đống chuyện cần anh ấy xử lý.

Du Ân gọi xe, sau đó đi tới khách sạn Diệp Văn ở đón ông ấy, hai người cùng đi tới ngoại ô.

Mẹ nuôi Du Ân cứ khăng khăng phải mai táng ở vùng ngoại ô chính là vì không muốn có liên quan gì đến Du Thế Quần.

Nếu không phải bà đột nhiên bị bệnh rồi từ giã cõi đời này thì Du Ân cảm thấy chắc có lẽ tám chín phần mươi bà sẽ đệ đơn ly hôn với Du Thế Quần.

Diệp Văn mua một bó hoa, trịnh trọng cúi đầu thật sâu trước mộ mẹ nuôi của Du Ân.

Nếu không có bà, thì có lẽ con gái ông ấy sẽ không có ngày hôm nay.

Mặc dù cha con nhà Du Thế Quần không đáng tin cậy, nhưng người mẹ nuôi này thực lòng đối tốt với Du Ân, bà vẫn luôn kiên trì để Du Ân được đi học.

Theo như những gì Diệp Văn nghe được về quá khứ của con gái do Du Ân kể lại, Du Thế Quần vốn không muốn để cô được tiếp tục đi học, ông ta muốn cô ra ngoài làm công kiếm tiền về cho gia đình, nhưng chính mẹ nuôi cô đã khăng khăng kiên trì đến cùng nên Du Ân mới có cơ hội được học đại học.

Sau khi hai người hành lễ xong với mẹ nuôi Du Ân, họ lại cùng nhau đi chơi với nhau.

Ở vùng ngoại ô này, không khí trong lành cảnh vật vô cùng xinh đẹp, khó lắm mới có dịp tới đây một lần, nên tất nhiên phải đi dạo thăm thú một vòng ra trò.

Diệp Văn không thể ở lại Giang Thành quá lâu, vậy nên ông ấy vô cùng trân quý khoảng thời gian ông ấy được ở bên Du Ân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.