Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 603



Chương 603

Hà Vĩ Niên và Phó Đình Viễn cùng nhau rời đi, Phó Đình Viễn về nhà thay quần áo, Hà Vĩ Niên đưa hành lý của anh ta và Diệp Văn vào khách sạn.

Diệp Văn đã ở cùng Du Ân trong bệnh viện, chăm sóc Du Ân rất chu đáo, nhiều năm qua ông không làm được gì cho cô, vì vậy ông chỉ có thể bù đắp vào lúc này.

Trong phòng không có nước nóng, Diệp Văn đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng khi mở cửa phòng, ông thấy Phó Đình Viễn đang loanh quanh trước cửa phòng.

Anh đã thay quần áo, nhưng rõ ràng là anh đã quay lại sau khi thay quần áo.

Diệp Văn bối rối hỏi anh: “Tại sao cậu lại ở đây?”

Phó Đình Viễn không che giấu gì, nói thẳng: “Tôi không nhìn thấy cô ấy nên lo lắng.”

Diệp Văn: “…”

Du Ân trên giường bệnh không ngờ Phó Đình Viễn lại nói những lời buồn nôn như vậy trước

mặt Diệp Văn, khiến cô đỏ mặt xấu hổ.

Phó Đình Viễn phớt lờ phản ứng của Diệp Văn và Du Ân, giơ tay cầm lấy chiếc ấm nước trong

tay Diệp Văn: “Tôi đi lấy nước.”

Diệp Văn nhìn bóng lưng đang lui dần của người đàn ông trên hành lang, nhất thời không biết nên nói gì.

Lần này, chính Phó Đình Viễn đã cứu Du Ân khỏi lúc dầu sôi lửa bỏng, Diệp Văn không thể nói nặng lời với Phó Đình Viễn được.

Quay người trở lại phòng bệnh, Diệp Văn nghiêm túc hỏi con gái: “Hiện tại con và cậu ta…”

Tâm trạng của Du Ân cũng rất phức tạp, nhất thời cô không biết dùng từ gì để miêu tả mối quan hệ hiện tại của mình với Phó Đình Viễn.

Vốn dĩ họ chỉ có một mối quan hệ thể xác thuần túy, nhưng hôm nay Phó Đình Viễn đã cứu cô.

Khi Phó Đình Viễn đá tung cánh cửa phòng lao về phía cô, khi anh đưa cô đến bệnh viện, khi anh ở bên cạnh cô, nắm tay cô và chờ cô, trái tim cô làm sao có thể không cảm thấy chút gì chứ?

Thấy cô không nói, Diệp Văn không khỏi cau mày nói: “Con sẽ không lấy thân báo đáp ơn cứu mạng, sau đó tái hôn với cậu ta chứ?”

Du Ấn đột nhiên bật cười: “Ba, mấy lời của ba đáng sợ quá.”

Cái gì mà lấy thân báo đáp ơn cứu mạng, đã là thời đại nào rồi.

Cô thực sự biết ơn vì Phó Đình Viễn đã cứu CỔ, nhưng vì đã trải qua một lần hôn nhân nên cô bớt bốc đồng hơn, và sẽ không đồng ý tái hôn với Phó Đình Viễn chỉ vì cảm động.

Diệp Văn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”

Du Ân nhẹ nhàng nói với Diệp Văn với đôi chút xúc động: “Nếu một ngày nào đó con kết hôn lại, nhất định sẽ hỏi ý kiến của ba trước. Trước kia không có ai ở bên cạnh và nói cho con biết ai mới là người xứng đáng ở bên con cả đời, con nghĩ chỉ cần trái tim mình yêu là được, ai ngờ…”

Du Ân không buồn mà ngẩng mặt lên, nhìn Diệp Văn đầy vẻ tin tưởng ỷ lại: “Sau này ba giúp con kiểm định, chắc chắn con sẽ hạnh phúc”

Hai mắt Diệp Văn đỏ hoe vì lời cô nói, ông đưa tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu cô: “Con ngoan.”

Hai cha con vô cùng xúc động, nhưng Phó Đình Viễn, người đang đứng ngoài cửa với ấm nước, lại vô cùng buồn bã.

Từ giọng điệu vừa rồi của Du Ân, anh có thể cảm thấy ngày mà Du Ân tái hôn với anh đã quá xa tầm tay, hoặc có thể nói cô hiện tại cô hoàn toàn không có ý định yêu và kết hôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.