Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 654



Chương 654

Ông cụ căn dặn Du Ân: “Nếu bây giờ thằng bé đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì cháu hãy quay về nghỉ ngơi trước đi.”

Du Ân thật sự không muốn rời đi, cô ước gì mình có thể ở lại đây đợi Phó Đình Viễn tỉnh lại không rời xa một bước.

Nhưng ông cụ lại nói: “Lát nữa mẹ và em gái của thằng bé sẽ vào đây, mắt không thấy thì tim sẽ không phiền, nên cháu hãy quay về trước đi.”

Du Ân cũng ngẫm lại cũng đúng, cô đã nhìn thấu bộ mặt của hai mẹ con kia rồi, nên có thể tránh đi là tốt nhất.

Dịch Thận Chi cũng an ủi cô: “Cô cứ yên tâm, có tôi ở đây, còn có Hứa Hàng nữa.”

“Ừm.” Du Ân gật đầu, nhìn Phó Đình Viễn một lần nữa, mới cùng Chu Mi rời khỏi đây.

Du Ân vừa bước ra khỏi phòng bệnh đã nhìn thấy Hứa Hàng dẫn Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến đi vào phòng bệnh. Du Ân chào Hứa Hàng, rồi dứt khoát rời đi, coi như không nhìn thấy Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến.

Phó Thiến Thiến tức đến mức giậm chân: “Mẹ nhìn dáng vẻ vô học của cô ta xem, nhìn thấy mẹ cũng không nói một câu, cô ta có còn muốn ở bên anh con nữa không thế?”

Hứa Hàng chưa bao giờ để tâm đến mấy thứ này cũng không thể nghe tiếp được nữa, anh ta ngừng bước quay đầu nhìn Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến, trịnh trọng nói từng câu từng chữ với hai mẹ con: “Thiến Thiến, bác gái, thứ cho tôi nói thẳng, bây giờ Đình Viễn không thể sống thiếu Du Ân, nếu hai người vẫn giữ thái độ như vậy sẽ không nhận được lợi ích gì đâu.”

Hứa Hàng nói xong câu này thì nhấc chân bước vào phòng bệnh, anh ta cũng cực kỳ đau đầu rồi, tại sao Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến vẫn không chịu nhìn thấu thế? Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vì Du Ân, thậm chí Phó Đình Viễn còn bất chấp cả tính mạng, vậy mà bọn họ vẫn không chịu thu liễm lại, chẳng lẽ phải đợi đến khi Phó Đình Viễn trở mặt với bọn họ hay sao?

Phó Thiến Thiến bị câu nói của Hứa Hàng chọc tức đến mức muốn nổ phổi, còn Đổng Văn Huệ thì đỡ hơn một tý.

Ban nãy Đổng Văn Huệ nói những lời khó nghe như vậy với Du Ân, cũng bởi vì Phó Đình Viễn chưa rõ sống chết, khiến bà ta nhất thời mất kiểm soát, nhưng bây giờ bà ta đã bình tĩnh lại rồi.

Mặc dù bà ta không thích Du Ân, nhưng cũng biết bây giờ Du Ân không phải là người mà bà ta có thể soi mói chỉ trích ở bất kỳ phương diện nào, vì thế bà ta đã kéo áo của Phó Thiến Thiến, ra hiệu cho cô ta đừng ồn ào nữa.

Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến bước vào phòng bệnh của Phó Đình Viễn, tất nhiên Phó Đình Viễn vẫn chưa tỉnh lại.

Vành mắt của Đổng Văn Huệ nhất thời đỏ hoe, tốt xấu gì đây cũng là con trai ruột của bà, còn Phó Thiến Thiến thì không có phản ứng gì.

Cô ta đứng bên cạnh bĩu môi chiêm ngưỡng bộ móng tay mới sơn của mình, dáng vẻ thờ ơ đã chọc ông cụ tức đến mức hít sâu một hơi. Nếu Phó Thiến Thiến không phải là con gái, e rằng cây gậy trong tay ông cụ đã ném về phía cô ta rồi.

Coi như cô cháu gái này của ông đã bị hủy hoại rồi, sao cô ta không nghĩ thử xem, nếu anh của cô ta có mệnh hệ gì, liệu cô ta có thể có cuộc sống vô tư như bây giờ hay không?

Nghĩ đến đây, ông cụ ước gì tòa án có thể phán thẳng Phó Thiến Thiến ngồi tù vài năm, để cô ta chịu chút đau khổ. Nếu mấy năm ngồi tù có thể đổi lấy sự thay đổi lột xác của Phó Thiến Thiến, ông cụ cũng cảm thấy xứng đáng.

Nhưng trước đó ông đã nhờ người hỏi thăm chuyện này rồi, cuối cùng chuyện Phó Thiến Thiến bắt cóc Du Ân sẽ được hưởng án treo, có lẽ mấy ngày nữa sẽ được xét xử.

Ông cụ thấy bây giờ Phó Thiến Thiến vẫn đến chết không đổi thì trong lòng càng nổi nóng hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.