Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 710



Chương 710

“Đây hoàn toàn là sự thật. Nếu mẹ không tin thì cứ hỏi Hứa Hàng đi.” Phó Thiến Thiến nói với Đổng Văn Tuệ một cách chắc chắn.

Đổng Văn Tuệ lập tức nói: “Được rồi, mẹ sẽ gọi điện thoại cho Hứa Hàng ngay lập tức. Nếu cô ta thật sự không thể sinh con, cho dù có liều mạng thì mẹ cũng sẽ không để anh trai con kết hôn với cô ta đâu!”

Cuối cùng, Đổng Văn Tuệ lại tức giận nói: “Nói đùa gì vậy, nhà họ Phó của chúng ta làm sao có thể tuyệt hậu được!”

“Mẹ, không chỉ vậy, Du Ân còn không cho anh trai cứu con!” Phó Thiến Thiến khóc sướt mướt: “Con đã gọi cho anh trai và bảo anh ấy cứu con, nhưng con nghe Du Ân ở bên cạnh độc ác nói không được cứu!”

Lời nói của Phó Thiến Thiến đương nhiên là nói dối, nhưng Từ Sướng đã ép cô ta nói điều này, chỉ để chọc giận Đổng Văn Tuệ và khiến Đổng Văn Tuệ bất mãn với Du Ân.

“Cái gì?” Phổi của Đổng Văn Tuệ như muốn nổ tung.

Phó Thiến Thiến là tâm can của bà ta, giờ lại nằm trong tay Từ Sướng, sống chết không rõ ràng, thế mà Du Ân lại không cho cứu sao?

Cho dù trước đây Phó Thiến Thiến đối xử không tôn trọng với cô đủ mọi cách, nhưng tính mạng của cô ta đang bị đe dọa, làm sao Du Ân có thể tàn nhẫn như vậy?

Trong lòng Đổng Văn Tuệ đã muốn xé xác Du Ân ra, nên bà ta đã cúp điện thoại của Phó Thiến Thiến và ra lệnh cho tài xế ở nhà đưa bà ta đi ra ngoài.

Trên đường đi tìm Du Ân, trước tiên bà ta gọi cho Hứa Hàng và hỏi về kết quả khám sức khỏe của Du Ân.

Hứa Hàng không biết làm sao Đổng Văn Tuệ biết chuyện này, nhưng đó là sự thật.

Kết quả khám sức khỏe của Du Ân đúng là có vấn đề về phụ khoa, anh ta vẫn chưa nói với Phó Đình Viễn, anh ta muốn đợi cho đến khi Phó Đình Viễn xử lý xong Từ Sướng rồi nói sau.

Chuyện này liên quan đến tương lai của Phó Đình Viễn và Du Ân, Hứa Hàng nghĩ không cần thiết để Phó Đình Viễn biết vào thời điểm hỗn loạn này, nó sẽ khiến Phó Đình Viễn mất tập trung và không thể đối phó tốt với Từ Sướng.

“Bác gái…” Từ Sướng do dự một lúc, liền bị Đổng Văn Tuệ cắt ngang trước khi anh ta có thể tiếp tục nói gì.

“Được rồi, đừng nói gì nữa.” Đổng Văn Tuệ mạnh mẽ nói: “Ngay khi cậu do dự, tôi đã biết đó là sự thật.”

“Tôi sẽ đến gặp Du Ân ngay bây giờ và yêu cầu cô ta mau cút đi. Một con gà mái không thể đẻ trứng, nhà họ Phó chúng tôi cưới cô ta về có ích lợi gì chứ!”

“Bác gái!” Hứa Hàng kinh ngạc nói: “Đừng đi, bác đi như vậy sẽ chỉ làm tổn thương hòa khí giữa bác và Đình Viễn thôi.”

Mấy người Hứa Hàng đều biết Du Ân quan trọng như thế nào đối với Phó Đình Viễn, Du Ân không thể có con, tất nhiên Phó Đình Viễn hoàn toàn không quan tâm đến điều đó.

Anh có thể đánh đổi mạng sống của mình cho Du Ân, vậy thì anh sẽ quan tâm đến việc sinh con của Du Ân hay sao?

Đổng Văn Tuệ tự tiện đến gặp Du Ân với thái độ không tốt, vậy thì oán niệm giữa Phó Đình Viễn và bà ta sẽ tăng thêm vài phần mà thôi.

Hứa Hàng vừa thuyết phục vài câu, Đổng Văn Tuệ đã lập tức nã pháp vào mặt anh ta: “Hứa Hàng, cậu làm như vậy với bạn của cậu sao? Nó kết hôn với người phụ nữ không thể có con, cả đời cũng không thể có đứa con ruột của mình, cậu cảm thấy như vậy là công bằng với nó sao?”

Hứa Hàng giải thích: “Bây giờ y học tiên tiến như vậy, không phải là thân thể của Du Ân không thể điều trị mà…”

Đổng Văn Tuệ không muốn nói lời nào với anh ta nữa: “Coi như tôi nhìn rõ rồi, cậu cứ đứng nói chuyện không đau lưng, cũng không phải cậu là người sẽ kết hôn với một người phụ nữ không thể sinh con mà!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.