Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 728



Chương 728

Trước đó cô đã rất buồn khi nghĩ đến việc phải xa cách với Tô Ngưng, nhưng cô không ngờ Tô Ngưng lại chuyển đến thủ đô như vậy, khỏi phải nói Du Ân sung sướng như thế nào.

“Tuyệt vời, tuyệt vời quá!” Du Ân rất vui mừng: “Chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên rồi.”

Du Ân quen biết Tô Ngưng từ khi học cấp trung học, hai người thân nhau từ đó, ngoại trừ năm cô ra nước ngoài, ngoại trừ Tô Ngưng thường xuyên đi đóng phim thì hai người chưa bao giờ tách rời nhau.

Hai người bọn họ trước đây không có lý do gì rời khỏi Giang Thành, môi trường họ sống là ở đó, người trong trái tim của bọn họ cũng ở đó, làm sao có thể cam tâm rời đi chứ.

“Đúng vậy, sau này chúng ta vẫn sẽ giống như khi ở Giang Thành. Chỉ cần tớ không quay phim bên ngoài, chúng ta có thể gặp nhau bất cứ lúc nào.” Tô Ngưng nói xong, còn giả bộ buồn bã nói: “Nhưng tớ không thể mua được nhà ở gần nhà cậu, cơ mà tớ đã cố gắng mua một căn ở gần nhà cậu nhất rồi.”

Du Ân đã bị Tô Ngưng chọc cười, nhưng sau khi cười thì vành mắt lại đỏ hoe, cô vô cùng cảm động trước tình cảm của Tô Ngưng.

“Tớ biết lần này cậu quyết tâm chia tay với Phó Đình Viễn, sau này nhất định sẽ không trở về Giang Thành sinh sống nữa. Dù sao tớ cũng chỉ có một mình, cho nên tớ dứt khoát chuyển tới thủ đô ở với cậu.” Tô Ngưng cười nói: “Đỡ cho cậu ở chỗ này không quen ai, ngay cả một người bạn cũng không có.”

Bây giờ Du Ân thực sự đang khóc.

Thật ra cô không kể chi tiết cho Tô Ngưng nhiều chuyện, nhưng Tô Ngưng đã hiểu cô không muốn liên lụy đến Phó Đình Viễn, nhận định cô sẽ không trở lại Giang Thành nữa.

Loại cảm giác tri kỷ này vô cùng quý giá. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng Du Ân nghĩ đến Chu Trường Ninh, vội vàng hỏi Tô Ngưng: “Vậy thì … Ngộ nhỡ Chu Trường Ninh trở về, nhất định muốn sống ở Giang Thành, cậu sẽ làm sao?”

Bố mẹ của Chu Trường Ninh đều ở Giang Thành, anh ta lại là con một trong gia đình, sau khi du học về nhất định sẽ định cư ở Giang Thành, Tô Ngưng cùng cô đến thủ đô, vậy thì hai người sẽ gặp nhau như thế nào, làm sao Tô Ngưng có thể vãn hồi trái tim của Chu Trường Ninh chứ?

Nhắc tới chuyện này, Tô Ngưng lười biếng khịt mũi: “Đừng nhắc tới anh ta, tớ cảm thấy anh ta sẽ không quay lại nữa. Ở nước ngoài có rất nhiều cám dỗ, phụ nữ xinh đẹp lương cao, cho dù anh ta có quay lại thì giữa bọn tớ cũng chưa chắc có cơ hội.”

Du Ân khó hiểu: “Sao đột nhiên cậu lại tiêu cực như vậy?”

Du Ân hiểu rõ suy nghĩ của Tô Ngưng nhất, cô ấy đã kiên định chờ đợi Chu Trường Ninh, chờ anh ta trở về, cô ấy sẽ theo đuổi anh ta lần nữa.

Tô Ngưng có chút thất vọng nói: “Cũng không phải tiêu cực gì, chỉ là tớ đột nhiên nhìn ra hiện thực rõ ràng thôi.”

“Cái gì mà tình yêu chứ, đàn ông không đáng tin cậy, vẫn cứ là bản thân mình đáng tin cậy nhất.”

Du Ân thừa nhận lời Tô Ngưng nói có lý, nhưng cô vẫn có chút áy náy: “Lần này cậu bị chuyện của tớ đả kích sao?”

Tô Ngưng lắc đầu: “Cũng không phải là đả kích, chỉ là tự mình biết mình thôi.”

Tô Ngưng nhìn Du Ân nở nụ cười tự giễu: “Mẹ anh ta hoàn toàn coi thường tớ, cậu cho rằng tớ vẫn còn quan trọng đến mức khiến mối quan hệ của anh ta và gia đình trở nên nháo nhào sao?”

Hơn nữa, cô ấy nghe nói từ bạn học và bạn bè của mình rằng Chu Trường Ninh hận cô ấy đến chết.

Chắc là anh ta sẽ không để ý đến cô ấy nữa, sao có thể bất hòa với gia đình vì cô ấy được chứ?

Cho nên cô ấy dứt khoát dừng việc chờ đợi vô ích và chuyển đến thủ đô để đồng hành cùng Du Ân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.