Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 752



Chương 752

Ai ngờ Phó Đình Viễn lại tự kéo chân mình, Dịch Thận Chi có thể không tức giận sao?

Phó Đình Viễn nhìn màn đêm vô tận bên ngoài, nói với Dịch Thận Chi: “Cậu hoàn toàn không hiểu cô ấy.”

“Cô ấy có vẻ yếu đuối nhưng thực ra rất kiên định. Những quyết định mà cô ấy đưa ra rất khó để người bình thường làm lung lay.”

Ví như khi ly hôn với anh, cô kiên quyết bảo anh cứ coi đó là một giấc mơ, lúc đầu anh còn đợi cô sẽ hối hận, chờ cô khóc lóc la hét van xin anh nối lại tình xưa, ai ngờ khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, ngày hôm sau cô đã ra nước ngoài.

Không hề có một chút dây dưa.

Bây giờ cô quyết định chia tay với anh, cô vẫn rất dứt khoát, nếu không cũng không có ngày cô rời khỏi Giang Thành.

Phó Đình Viễn thu hồi ánh mắt khỏi cửa sổ, nhìn Dịch Thận Chi và giễu cợt nói: “Sợ là cô ấy sẽ đến phòng tôi và mắng tôi một trận, còn sẽ một lần nữa tuyên bố lập trường của cô ấy đối với tôi, bảo tôi sau này tránh xa cô ấy ra.”

Phó Đình Viễn thực sự đã đoán đúng tâm tư của Du Ân, nhưng Dịch Thận Chi cũng không hiểu ra làm sao.

“Phụ nữ không phải dễ dỗ sao?” Là một tên lãng tử tình trường, anh ta không thể không hỏi một câu như vậy.

Phó Đình Viễn nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ có thể nói là do cậu chưa gặp được người quyết tâm cắt đứt quan hệ với mình. Phụ nữ rấy tàn nhẫn, không thể dễ dỗ dành đâu.”

Phó Đình Viễn nhìn Dịch Thận Chi sâu hơn và nói: “Hoặc có thể nói cậu chưa gặp một người phụ nữ thực sự yêu cậu.”

Nếu thật lòng yêu anh ta, một khi anh ta làm tổn thương cô, nhất định sẽ không thể dỗ dành cô bằng vài câu nói hay vài màn lãng mạn.

Hầu hết phụ nữ xung quanh Dịch Thận Chi đều nhắm đến tiền tài, danh vọng và địa vị của anh ta, cho dù có cãi vã, khó xử thì họ cũng sẽ không thật sự rơi nước mắt với anh ta, đương nhiên sẽ lợi dụng anh ta tặng quà để hết giận.

Dịch Thận Chi dang tay tỏ ý anh ta không hiểu, không hiểu Phó Đình Viễn rõ ràng vẫn còn yêu Du Ân, rồi lại âm thầm làm những điều kia mà không dám đối mặt. Cũng không hiểu tại sao Du Ân rõ ràng yêu Phó Đình Viễn, nhưng lại đòi chia tay với anh.

Tình cảm của anh ta dành cho phụ nữ chỉ dừng lại ở mức thích.

Còn Phó Đình Viễn thì là vì tình yêu sâu đậm nên anh nhát gan và đi đường vòng bằng mọi cách có thể.

Du Ân trở lại phòng, Tô Ngưng kinh ngạc hỏi cô: “Sao cậu về sớm vậy?”

Tối nay Tô Ngưng cũng cảm động trước hành động của Phó Đình Viễn, nghĩ rằng dù thế nào thì Du Ân cũng phải trò chuyện vui vẻ với Phó Đình Viễn.

Du Ân tức giận trừng mắt nhìn cô ấy, cô còn có thể ở cùng Phó Đình Viễn cả đêm sao?

“Anh ấy rời đi cùng với Dịch Thận Chi rồi, lễ tân nói rằng họ vừa trả phòng.” Ngồi trên giường, Du Ân ủ rũ nói.

“Cái gì?” Tô Ngưng kinh ngạc tới mức quai hàm như muốn rớt xuống: “Đi rồi ư?

“Phó Đình Viễn có thiếu trái tim không thế?”

Phó Đình Viễn đã lên kế hoạch cho một màn lãng mạn như vậy, dù gì anh cũng phải đợi Du Ân nói điều gì đó với anh chứ?

“Anh ấy chắc chắn đang cố ý tránh mặt tớ.” Du Ân vẫn rất hiểu Phó Đình Viễn: “Anh ấy không muốn nghe tớ nói mấy lời phân rõ quan hệ với anh ấy.”

“Đồ hèn nhát, nhu nhược.” Du Ân giận dữ mắng Phó Đình Viễn một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.