Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 774



Chương 774

Tiết Quân buông tay cô đầy tiếc nuối: “Ôi làm bác mừng hụt, còn tưởng cuối cùng nó cũng đã giác ngộ chứ.”

Tiết Quân rất quan tâm đến sự kiện cả đời của Hứa Hàng, Du Ân thật sự không ngờ, nhưng mà Hứa Hàng quả thực chưa giác ngộ, nếu như đã giác ngộ, anh ta sẽ không đối xử với Tống Nghênh như vậy.

Tiết Quân mất mác đứng dậy: “Bác đi vệ sinh.”

Sau khi Tiết Quân ra khỏi phòng riêng, Hứa Hàng thả người xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm.

Du Ân nhớ tới Tống Nghênh, đột nhiên muốn Hứa Hàng cảm thấy không thoải mái, vì vậy cười nhẹ hỏi Hứa Hàng: “Bác sĩ Hứa, anh có biết Tống Nghênh dự định từ chức và rời đi không?”

“Cái gì?” Hứa Hàng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên từ trên ghế đứng bật dậy, hoài nghi hỏi Du Ân: “Cô nói cái gì? Cô ấy định từ chức sao?”

Du Ân thản nhiên nói: “Đúng vậy, tối qua khi chúng tôi trò chuyện cùng nhau, cô ấy nói rằng cô ấy muốn đến thành phố G với Chu Mi, như vậy họ có thể tiếp tục làm bạn.”

Vẻ mặt của Hứa Hàng tràn đầy tức giận: “Cô ấy mới đến bệnh viện của chúng tôi mấy tháng mà định từ chức ư? Hợp đồng lao động của cô ấy đã ký mấy năm đấy!”

Dường như vẫn còn chưa hả giận, anh ta lại căm phẫn nói: “Với một người hờ hững như cô ấy, bệnh viện nào dám dùng cô ấy chứ?”

“Không được, tôi đi tìm cô ấy!” Hứa Hàng đứng dậy hung hăng rời đi.

Sau khi Hứa Hàng rời đi, Phó Đình Viễn nhướng mày nhìn Du Ân: “Em cố tình làm vậy sao?”

“Nào có chứ? Em chỉ muốn thông báo cho anh ta biết tin tức về Tống Nghênh thôi.” Du Ân tỏ vẻ vô tội: “Nếu anh ta thật sự để ý, nhất định sẽ tìm cách không cho Tống Nghênh rời đi.”

Phó Đình Viễn tức giận bật cười trước dáng vẻ mở to mắt nói dối của cô, như thể cô tốt bụng lắm ấy, nhưng thật ra cô chỉ muốn nhìn thấy Hứa Hàng nhảy dựng lên.

Tuy nhiên, Hứa Hàng thực sự nên phân tích tình cảm của mình dành cho Tống Nghênh, là yêu hay ghét, quan tâm hay không quan tâm.

Đừng như anh, khi mất đi mới biết quý trọng.

Cũng đừng giống như Dịch Thận Chi, đến bây giờ cũng không biết bản thân mình muốn gì.

Nghĩ đến Dịch Thận Chi, Phó Đình Viễn quay sang Du Ân và nói: “Tối qua Dịch Thận Chi tìm bọn anh uống rượu.”

“Ồ.” Hiện tại Du Ân có ấn tượng rất xấu về Dịch Thận Chi, thậm chí còn có chút ghét bỏ anh ta, nên chỉ ồ một tiếng rồi không trả lời nữa.

Tên Dịch Thận Chi kia chỉ muốn đùa giỡn với tình cảm của phụ nữ mà không muốn chịu trách nhiệm, nên cô đơn suốt cuộc đời này!

Phó Đình Viễn tự nói: “Cậu ta uống say.”

Du Ân nhắm mắt lại, cũng lười nghe nói về Dịch Thận Chi.

Phó Đình Viễn nói thêm: “Anh đã biết cậu ta nhiều năm rồi, hiếm khi thấy cậu ta say xỉn.”

Du Ân nghe được ý tứ muốn nói những điều tốt đẹp cho Dịch Thận Chi của anh, tức giận quay đầu nhìn anh chằm chằm: “Ý của anh là nói trong lòng anh ta còn rất quan tâm Chu Mi, cho nên anh ta rất đau lòng khi Chu Mi rời đi sao? Vì thế mới mượn rượu giải sầu?”

“Nếu đã không chịu trách nhiệm thì đừng nên động vào người ta!” Du Ân càng nói càng tức giận, không nhịn được nói: “Đàn ông mấy người chẳng tốt đẹp gì cả, nhìn Dịch Thận Chi, nhìn Hứa Hàng, và cả anh nữa xem.”

Phó Đình Viễn: “…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.