Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 780



Chương 780

Phó Đình Viễn nghe nói ở lại là tốt cho Du Ân, cho nên anh mới nói như thế.

Nhưng bà cụ Hàn lại hừ một tiếng: “Người trẻ tuổi, sau này cậu bớt quyết định thay cô ấy đi, làm sao cậu biết cô ấy nguyện ý ở lại?”

Phó Đình Viễn bị lời nói của bà lão chặn họng, không thể phản bác thêm một lời nào.

Bà cụ Hàn nói rất đúng, sau này anh không nên độc đoán đưa ra quyết định thay cô, nếu không phải anh cứ khăng khăng kéo cô đến đây thì cô cũng không áp lực đến mức ngả bệnh.

Chẳng trách khi ở trong phòng làm việc của Hứa Hàng, cô lại cau mày khi nghe Hứa Hàng giới thiệu một bác sĩ Trung y cho cô, anh còn cho rằng cô quá tiêu cực nên đã uy hiếp cô một trận…

Anh đúng là tên cặn bã mà!

Nhìn thấy Phó Đình Viễn lại rơi vào tình trạng tự trách, Tiết Quân ấm áp an ủi anh: “Đừng nghĩ nhiều nữa, đợi đến khi Du Ân tỉnh lại rồi tính.”

Bà cụ Hàn thở dài, liếc nhìn cô gái tiều tụy và yếu ớt trên giường bệnh rồi lại nói: “Đêm nay cho cô ấy ở lại bệnh viện, ngày mai cô ấy tỉnh lại thì hỏi thử xem, nếu cô ấy muốn ở lại thì đưa cô ấy đến chỗ tôi.”

Sau khi bà cụ Hàn dặn dò, bà ấy rời khỏi phòng trước, Tiết Quân cùng bà ấy trở về khách sạn, Phó Đình Viễn ở lại bệnh viện chăm sóc Du Ân, không hề rời đi.

Bởi vì được truyền nước, cơn sốt cao của Du Ân giảm bớt một chút vào nửa đêm, nhưng vẫn chưa hạ sốt hoàn toàn.

Phó Đình Viễn cả một đêm không thể chợp mắt, vì vậy khi Du Ân thức dậy vào ngày hôm sau, cô nhìn thấy Phó Đình Viễn với đôi mắt đỏ ngầu và vẻ mặt phờ phạc.

Không phải Phó Đình Viễn mệt mỏi về thể chất, mà là tâm lý của anh đã suy sụp, cảm giác tội lỗi và tự trách đã xé nát anh trong suốt một đêm, nếu không thì anh sẽ không bao giờ thể hiện bộ mặt nhếch nhác như vậy trước mặt Du Ân.

Dư Ân hỏi anh một cách yếu ớt: “Anh bị sao vậy?”

Hôm qua, anh rõ ràng là vẫn còn rất hăng hái, trông cũng không có vẻ mệt mỏi chút nào.

Quay đầu lại nhìn xung quanh, cô lại bối rối hỏi: “Em bị sao vậy?”

Không phải họ ở trong khách sạn sao?

Cô nhớ rằng họ vẫn đang ôm nhau và ngủ thiếp đi…

Phó Đình Viễn nhìn cô chằm chằm mà không nói lời nào, như thể muốn khắc sâu cô vào trái tim mình.

Dư Ân vừa muốn hỏi anh có chuyện gì, nhưng nhìn thấy hai mắt anh đột nhiên đỏ lên, Dư Ân lại càng hoảng sợ: “Anh, anh sao vậy? Không phải anh khóc đó chứ?”

Vài ngày trước, Phó Đình Viễn oán giận với cô rằng anh mới là người nên khóc, lúc đó cô cảm thấy mình không thể tưởng tượng được một người đàn ông to lớn sẽ như thế nào khi khóc, không ngờ hôm nay anh lại đỏ mắt trước mặt cô.

Lúc này, người đàn ông với đôi mắt đỏ hoe yếu đuối như một đứa trẻ.

“Anh xin lỗi.” Phó Đình Viễn nắm chặt tay cô, giọng điệu đầy tội lỗi: “Em bị viêm phổi cấp tính và sốt cao hôn mê cả đêm qua.”

Du Ân rất ngạc nhiên.

Cô bị ốm đột ngột như vậy sao? Trước đó cô chỉ cảm thấy chóng mặt, khó chịu nhưng không ngờ lại bị sốt cao.

“Bác sĩ Hàn nói với bác Tiết là em đang giấu quá nhiều chuyện trong lòng, dần dần tích tụ đến mức sinh bệnh, chính anh là thủ phạm cưỡng ép em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.