Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 781



Chương 781

Sau khi Phó Đình Viễn nói vài câu, hai vành mắt anh lại đỏ lên.

Vẻ mặt Dư Ân đanh lại, sau đó cười nhẹ trấn an anh: “Là trong lòng em nghĩ không thông thôi, không liên quan đến anh.”

Cô tự mình gánh vác mọi chuyện như thế này, trong lòng Phó Đình Viễn lại khó chịu hơn.

Đúng vậy, bà cụ Hàn nói đúng, cô không giỏi than vãn hay khóc lóc om sòm, chỉ biết gom hết mọi việc lên người mình, ít khi đổ lỗi cho người khác, cô cứ như vậy mà không bị suy sụp mới là lạ.

Du Ân chuyển đề tài: “Bác sĩ Hàn đến đây sao?”

“Ừ.” Phó Đình Viễn nói: “Hôm qua nghe nói em bị bệnh, bà cụ đã chạy tới ngay trong đêm.”

“Bác Tiết vừa gọi điện nói họ đang trên đường đến, có gì thì họ sẽ nói với em sau.” Sau khi bị bà cụ Hàn khiển trách, Phó Đình Viễn dẫ trở nên thông minh hơn, không nhiều lời quyết định thay cô nữa.

Tiết Quân và bà cụ Hàn đến sau mười phút, hai người mang bữa sáng cho Du Ân và Phó Đình Viễn. Tiết Quân và bà cụ Hàn vừa đến đã đuổi Phó Đình Viễn ra ngoài phòng khách nhỏ bên ngoài để ăn sáng. Tối hôm qua bởi vì Du Ân ngã bệnh đột ngột, Phó Đình Viễn không kịp ăn tối, nên giờ cũng không thể không ăn sáng.

Tiết Quân đi tới dặn dò Phó Đình Viễn: “Sau khi ăn xong cậu hãy về khách sạn ngủ một giấc, ở đây cứ giao cho chúng tôi là tốt rồi.”

Phó Đình Viễn lắc đầu: “Không cần, cháu chợp mắt trên ghế sofa bên ngoài một chút là được.”

“Tùy cậu.” Tiết Quân biết Phó Đình Viễn đang lo lắng cho Du Ân nên cũng không ép anh làm gì.

Du Ân không thèm ăn chút nào, nhưng bị bà cụ Hàn nhìn chằm chằm nên đành miễn cưỡng cắn vài miếng.

Bà cụ Hàn ngày thường là một người từ ái, nhưng khi đề cập đến bệnh tật lại là một bác sĩ cực kỳ nghiêm khắc. Du Ân có hơi sợ bà, nhưng lại tin tưởng bà một cách không thể giải thích được.

“Ăn xong thì cơ thể mới có sức chống chọi với bệnh tật.” Bà cụ Hàn bưng bát cháo trước mặt Du Ân lên, đưa tay lên thử nhiệt độ trên trán cô. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Vẫn còn hơi nóng, nhưng chắc là không sao nữa rồi.”

Nói xong câu đó, bà cụ trịnh trọng nói với Du Ân: “Cô bé, nếu con tin tưởng bà, hãy đến ở cùng bà, bà sẽ từ từ chăm sóc thân thể cho con. Trụ cột của thân thể con không phải yếu bình thường thôi đâu, dùng mấy cái thuốc loại ba loại năm không có tác dụng gì đâu.”

Du Ân hơi bất ngờ khi nghe nói sắp về sống chung với bà cụ Hàn.

Cô liếc nhìn Tiết Quân, rồi hơi ngượng ngùng hỏi bà cụ Hàn: “Cái này… có thích hợp không?”

Khám bệnh rồi lại còn đến sống trong nhà của bác sĩ, không phải sẽ gây ra rất nhiều phiền toái cho nhà người ta lắm ư?

Trước đó Hứa Hàng có nói bà cụ Hàn này là bác sĩ phụ khoa tài ba nhưng rất khó mời. Lần này là vì nể mặt Tiết Quân nên mới đến giúp, Du Ân đã cảm thấy đủ lắm rồi, làm sao không biết xấu hổ mà ở lại lâu dài được.

Nhưng bà cụ Hàn lại nói với vẻ sảng khoái: “Có gì không thích hợp đâu, bà ở có một mình, ngày thường bà nghiền thuốc, con cứ làm việc của con, chúng ta không quấy rầy lẫn nhau. Để con ở lại đây là để bà có thể tiện điều chỉnh phương thuốc cho con.”

“Bà nghe nói con nấu ăn rất ngon. Nếu con cảm thấy lăn tăn thì bình thường có thể nấu mấy món ăn cho bà già đây ăn coi như trả ân tình bà thu giữ con là được rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.