Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 783



Chương 783

Phó Đình Viễn lại lên tiếng trước: “Hãy tự chăm sóc bản thân, khi nào có thời gian anh sẽ thăm em.”

Nhưng sau khi nói xong, anh lại hối hận, nhanh chóng sửa miệng: “Thôi bỏ đi, anh sẽ không tới, kẻo lại tạo áp lực cho em.”

Xem ra bệnh tình lần này của cô quả thực đã khiến cho anh có rất nhiều bóng đen tâm lý. Nếu không, theo sự bá đạo của anh, anh chắc chắn sẽ tìm đến cô bất chấp sự phản đối của cô.

“Anh có thời gian thì vẫn nên làm việc nhiều hơn đi. Chu Mi đi rồi chắc chắn anh có rất nhiều việc phải làm.” Cuối cùng, Du Ân vẫn chuyển chủ đề sang công việc và không nhắc gì đến chuyện giữa họ.

Phó Đình Viễn không có cách nào đối với cô, nhưng anh lại không dám ép buộc cô thêm nữa. Cuối cùng bốn người chia tay ở cửa bệnh viện, Phó Đình Viễn và Tiết Quân trở về Giang Thành.

Trên đường trở về, Tiết Quân chủ động nói để bà lái xe: “Tôi thấy cậu có tâm trạng không tốt lắm, cậu ra ghế sau nghỉ ngơi bình phục một chút đi.”

Rất hiển nhiên Phó Đình Viễn rất không nỡ chia tay, chắc chắn anh cũng không ngờ trong chuyến đi này lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Anh muốn đưa Du Ân trở về, kết quả bây giờ…

“Đời người vẫn còn một chặng đường dài, con đường dài này, các cậu phải bước thật chậm, mới cảm thấy thú vị.” Tiết Quân vừa lái xe vừa an ủi anh như thế: “Dù là nhớ nhung hay chia tay đau khổ, trong tương lai, khi cậu nghĩ về nó, cậu sẽ tràn ngập cảm xúc, bởi vì trải nghiệm này là độc nhất vô nhị, là cô ấy đã cho cậu.” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Là người ở độ tuổi này, tất nhiên Tiết Quân cũng có hiểu biết về cuộc sống và tình cảm.

Sau khi nghe những lời của Tiết Quân, Phó Đình Viễn thực sự cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Đúng vậy, dù đó là hạnh phúc hay cay đắng, đó đều là những gì Du Ân đã cho anh, tất cả đều là độc nhất vô nhị.

Trong nháy mắt, Du Ân đã ở chung với bà cụ Hàn hơn một tháng.

Bà cụ Hàn sống trong một tòa nhà nhỏ hai tầng ở thị trấn, tầng 1 là phòng khám và tầng 2 là nơi bà ở.

Phía trước tòa nhà nhỏ còn có một cái sân rất lớn, trong sân trồng đầy đủ các loại thảo mộc.

Sau khi bệnh viêm phổi của Du Ân được chữa khỏi, sáng nào cũng được bà cụ Hàn kéo đi leo ngọn núi gần đó, thức dậy sớm thì Du Ân cũng quen, cô vốn cũng là người có cuộc sống và nghỉ ngơi rất bình thường.

Nhưng leo núi là công việc thể chất cực kỳ khó khăn đối với cô, mà bà cụ Hàn bắt cô phải leo, nói rằng đó là để nâng cao thể chất của cô, muốn giải quyết căn bản thể trạng của cô, trước tiên cô phải nâng cao thể chất của mình.

Lúc đầu, Du Ân chỉ có thể leo lên nửa ngọn núi, nhưng bà cụ Hàn cũng không bắt ép cô, để cô đợi ở nửa ngọn đồi, trong khi bà cụ Hàn leo l3n đỉnh núi một mình.

Sau đó, Du Ân từ từ rèn luyện leo núi, và sau hơn một tháng, cô đã có thể leo l3n đỉnh núi một cách suôn sẻ. Mặc dù vẫn còn hụt hơi nhưng đã rất tốt rồi.

Ngoài việc nấu ăn ở đây, Du Ân còn viết kịch bản trong phòng sách, trong khi bà cụ Hàn dành cả ngày để loay hoay với các loại thảo mộc của mình hoặc khám bệnh trong phòng khám.

Tài nấu nướng của cô, bà cụ Hàn hết lời khen ngợi. Có lần bà cụ ăn ngon, rất xót xa cảm khái: “Con nói xem, một cô gái tốt như con, tại sao ông trời lại đui mù mà ban cho con nhiều đau khổ như vậy chứ.”

Bà cụ Hàn không phải là người dễ hòa hợp cho mấy, nhưng Du Ân lại là một cô gái hoàn hảo trong mắt bà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.