Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 799



Chương 799

Dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ có gió và tuyết lớn, đến lúc đó đường cao tốc sẽ bị chặn, anh lại được ở đây một ngày nữa.

Ừm, anh thừa nhận anh quả thật muốn tự đến giải thích với cô, nhưng nhìn dự báo thời tiết xong anh lại càng kiên định với quyết định của mình hơn.

Đêm này gió tuyết bên ngoài cũng lớn không kém, nhưng ba người lại ngủ rất ngon.

Phó Đình Viễn tuy ngủ trên sofa nhưng không thấy lạnh chút nào, bởi vì khí sưởi rất ấm, trong nhà ấm như mùa xuân.

Ngày hôm sau Du Ân bị tiếng gõ cửa của Phó Đình Viễn làm thức giấc, giọng nói của anh mang theo chút mừng rỡ: “Du Ân, em dậy chưa, bên ngoài có tuyết rơi rồi kìa, đẹp lắm.”

Giang Thành là thành phố giáp biển, trong năm rất ít khi có tuyết rơi.

Bên phía trấn nhỏ này lại có khí hậu khác, biệt danh Tổ Tuyết, khoảng thời gian Du Ân ở đây đã rơi tuyết hai lần rồi, vậy nên cô nghe thấy có tuyết rơi cũng không bất ngờ mấy nữa.

Nhưng cô vẫn ngồi dậy kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài trắng xoá một màu, trận tuyết này xem ra còn lớn hơn hai trận kia.

Phó Đình Viễn lại gõ cửa: “Có muốn ra ngoài xem không?”

Du Ân chỉ đành chỉnh sửa lại quần áo của mình rồi đi mở cửa, Phó Đình Viễn mời cô lần nữa: “Xuống dưới xem nhé?”

“Không đi.”, Du Ân xoay người đi ra: “Em đi chuẩn bị đồ ăn sáng.”

Phó Đình Viễn: “…”

Tim cô khéo còn lạnh lẽo hơn mấy lớp tuyết ngoài trời.

Du Ân vừa bước chân vào nhà bếp, Phó Đình Viễn đã theo tới sau lưng.

Du Ân bất lực đẩy anh ra ngoài: “Anh hai ơi lạy anh đấy đừng đi theo em mãi thế được không? Rảnh quá thì giúp quét tuyết giúp em đi, một lát đường đóng băng thì nguy hiểm lắm.”

Du Ân nhắc xong, Phó Đình Viễn nhìn ra ngoài với cái sân đầy tuyết, đúng là anh nên ra ngoài dọn tuyết thật.

Nếu anh không dọn thì việc này chắc chắn là của Du Ân, không thể để bà cụ xuống dọn được đúng chứ?

Thế là anh ngoan ngoãn cầm chổi ra ngoài quét tuyết.

Vừa nãy Du Ân phiền anh nên nói đừng xoay quanh cô mãi thế, hết cách, ai bảo trong đầu anh toàn hình bóng cô.

Nhìn một lớp tuyết dày cộm, Phó Đình Viễn dọn xong bỗng có suy nghĩ muốn đắp người tuyết, đắp một người tuyết cho Du Ân.

Nghĩ là làm, một chốc sau anh cũng đắp ra một con người tuyết ra hồn.

Bà cụ Hàn dậy từ sớm, không đi ra là để không gian lại cho Du Ân và Phó Đình Viễn.

Lúc này bà đang đứng bên cửa sổ ngắm tuyết, thấy Phó Đình Viễn vừa cào tuyết xong lại bắt đầu đắp người tuyết, bà không nhịn được mà vừa cười vừa lắc đầu cảm thán.

Điều làm bà cười là một khi một người đàn ông rơi vào lưới tình ngọt ngào này, họ sẽ không ngại ngùng gì mà ngồi xổm xuống đắp người tuyết từ từ nắn nót người tuyết của mình, điều này khiến nhiều người phải rung động.

Cảm thán là vì hai người họ bây giờ lại khiến người khác đau lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.