Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 863



Chương 863

Bây giờ tâm trạng của Du Ân vô cùng rối loạn, cần nhanh chóng tìm một nơi yên tĩnh để sắp xếp lại cảm xúc trong lòng.

“Có phải em vẫn còn nhớ thương chuyện ly hôn không?” Phó Đình Viễn siết chặt bàn tay mềm mại của cô, buông lời cảnh cáo: “Tóm lại với anh mà nói, hai chúng ta vẫn chưa ly hôn. Em là vợ của Phó Đình Viễn anh, em thử nói hai chữ ly hôn nữa xem?”

Đối mặt với sự cố chấp của Phó Đình Viễn, Du Ân cảm thấy vô cùng đau đầu: “Phó Đình Viễn, dù anh cảm thấy tất cả mọi người đang gạt anh thật, chẳng lẽ dấu chứng trên tờ đơn ly cũng là giả, cũng lừa anh hay sao?”

Phó Đình Viễn hầm hừ: “Sao lại không? Có tiền có thể xui khiến cả ma quỷ, ai mà biết liệu có phải em đã mua chuộc được mấy nhân viên có thẩm quyền để làm ra dấu chứng kia không chứ?”

Du Ân cảm thấy mình bây giờ có nói gì cũng chỉ như nước đổ đầu vịt. Nếu anh đã nhận định hai người họ chưa từng ly hôn, vậy dù cô có nói cái gì đi nữa thì anh cũng đều tìm được lý do phản bác.

Cứ tiếp tục dây dưa hoài thế này cũng không phải cách, cô đành dỗ dành anh: “Anh chợp mắt ngủ trước đã.”

Để nhanh chóng chấm dứt trận giằng co này, Du Ân quyết định nhường một bước, ngồi trên ghế cạnh mép giường, để Phó Đình Viễn nắm tay cô chìm vào giấc ngủ.

Lòng bàn tay ấm áp, dày rộng của người đàn ông đó cứ thế siết chặt bàn tay nhỏ nhắn, trắng nón của cô. Dáng vẻ căng thẳng, không có cảm giác an toàn kia đâu có giống một vị tổng giám đốc tài giỏi không ai bì nổi chứ? Cũng đâu có điểm nào giống người đàn ông lạnh lùng vô tình trong suốt ba năm chung sống ngày xưa?

Nếu thời gian có thể đảo ngược thật, nếu hai người họ có thể nghiêm túc kinh doanh cuộc hôn nhân này một cách ngọt ngào, sâu đậm, vậy tình cảnh hiện tại sẽ ra sao đây?

Chỉ là ngay giây sau, Du Ân lập tức nhớ tới bệnh tình của mình. Đáng lẽ vừa nãy cô nên nói rõ chuyện đó cho anh hay trước, để anh biết khó mà lui.

Nếu anh là Phó Đình Viễn trong cuộc hôn nhân dài ba năm kia, chắc chắn sẽ rất để ý chuyện này nhỉ?

Sau khi Phó Đình Viễn ngủ say, Du Ân nhanh nhẹn rút tay mình ra khỏi tay anh, rời khỏi phòng bệnh.

Cô đi tới trước cửa phòng làm việc của Hứa Hàng. Lúc cô bước vào, Tô Ngưng đang chọc trúng tim đen của Hứa Hàng.

Tô Ngưng ngồi trên ghế, bật cười khanh khách nói với Hứa Hàng: “Bác sĩ Hứa à, dạo này có ý định quen bạn gái không thế? Anh cũng đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi, vừa lúc tôi có quen biết với rất nhiều cô gái giỏi giang xinh đẹp đó, có cần tôi giới thiệu cho anh mấy người không?”

“Không cần, cám ơn.” Sao Hứa Hàng lại không nghe ra Tô Ngưng đang cố tình trêu chọc anh ta chứ. Chuyện quan hệ giữa Tống Nghênh và Tô Ngưng, Du Ân không tệ anh cũng biết mà.

Ông cụ chưa về nhà cũng hùa theo Tô Ngưng: “Ông cảm thấy ý kiến này của tiểu Tô không tệ đâu, ổn định cuộc sống sớm một chút mới tốt.”

Hứa Hàng không dám cãi lại ông cụ, chỉ đành trừng mắt nhìn Tô Ngưng: “Thưa đại minh tinh Tô, làm ơn giải quyết chuyện chung thân đại sự của mình đi rồi hẵng xen vào chuyện của người khác.”

Tô Ngưng còn chưa kịp nói lại thì Du Ân đã bước vào, thế là cô ấy đành phải ngừng chủ đề này lại.

Ông cụ thấy Du Ân tiến vào thì vội vàng hỏi thăm: “Đình Viễn thế nào rồi?”

“Vừa ngủ rồi.” Du Ân trả lời.

Ông cụ thở dài: “Vậy thì tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.