Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 870



Chương 870

“Không được.” Du Ân chẳng thèm nghĩ ngợi từ chối ngay: “Em phải ở nhà của bà cụ Hàn, nếu anh đi theo sẽ rất bất tiện.”

Du Ân vừa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt mà Phó Đình Viễn đang nhìn mình càng trở nên sâu thẳm.

Cô khó hiểu lườm anh, Phó Đình Viễn ôm lấy eo cô khẽ nói: “Hóa ra trong lòng em đã ngầm thừa nhận anh đi theo em là muốn ngủ chung với em, bằng không tại sao em lại nói là rất bất tiện?”

Du Ân: “…”

Có trời đất chứng giám, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.

Cô chỉ không muốn cho anh đi theo mà thôi, nên mới nói rằng rất bất tiện.

Ai dè trong đầu anh đều là suy nghĩ không đứng đắn, hiểu lầm câu nói của cô.

“Chẳng phải anh là bệnh nhân à, anh hãy ngoan ngoãn ở lại Giang Thành chờ đợi đi.” Cuối cùng, cô chỉ có thể tiếp tục từ chối.

Phó Đình Viễn cau mày hỏi cô: “Vậy em muốn ở lại bao lâu?”

“Cụ thể thì em vẫn chưa rõ, nhưng ít nhất cũng phải mất một tháng.” Trung y trị liệu rất chậm, hơn nữa cũng chưa chắc sẽ có hiệu quả, mọi việc Du Ân đều phải nghe theo bà cụ Hàn.

“Anh không chấp nhận, tuyệt đối không chấp nhận.” Phó Đình Viễn vừa nghe tin cô sẽ rời đi lâu như vậy thì chẳng kịp nghĩ ngợi bày tỏ sự phản đối ngay.

Trước đây, anh để Du Ân ở mãi chỗ của bà cụ Hàn là vì anh bị cô cưỡng ép chia tay, nên chỉ có thể kìm nén cảm xúc của mình, không tạo áp lực cho cô.

Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, anh là chồng của cô, tất nhiên phải đi theo cô.

Du Ân cũng biết với tình trạng bây giờ của Phó Đình Viễn, chắc chắn sẽ không chịu để yên, nên dứt khoát nói: “Anh muốn đi theo cũng được, nhưng anh cần phải ở khách sạn.”

“Được.” Phó Đình Viễn đồng ý một cách sảng khoái.

Bà cụ Hàn không phải là người dễ chung sống, cũng chỉ có Du Ân tốt tính, bà mới cho phép Du Ân ở lâu như vậy, hơn nữa nhà của bà cụ Hàn cũng không lớn, nếu để một người đàn ông như anh chen chúc vào ở, quả thật không ra thể thống gì.

“Nhưng anh không cần phải làm việc à?” Du Ân nhìn chằm chằm anh hỏi: “Hơn nữa anh vẫn còn nhiều việc về vườn công nghiệp chip ở thành phố G cần phải làm mà.”

Phó Đình Viễn ung dung đáp: “Anh có thể giải quyết công việc bằng máy tính, khi nào thật sự cần anh tham dự, anh sẽ quay về. Còn vườn công nghiệp chip, anh sẽ giao cho Chu Mi toàn quyền xử lý.”

Về năng lực của Chu Mi thì không cần phải nghi ngờ.

Nếu anh đã tự sắp xếp ổn thỏa, Du Ân cũng không cần phải nói gì nữa, ngược lại kịch bản của cô cũng phải tiếp tục tiến hành, đã qua một năm rồi, cũng nên bắt tay vào sự nghiệp.

Bởi vì Phó Đình Viễn vẫn phải tiếp tục nằm viện thêm vài ngày, nên Du Ân quay về thu xếp hành lý trước, đến khi cô trở lại bệnh viện, vừa mới đứng vững ở cửa phòng bệnh của Phó Đình Viễn, bỗng có một người phụ nữ vội vã xông vào từ bên cạnh, thậm chí còn không gõ cửa.

Trong lúc Du Ân đang sửng sốt, chỉ thấy người phụ nữ kia ôm chầm lấy Phó Đình Viễn đang đứng nghe điện thoại bên cửa sổ: “Anh Đình Viễn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.