Sau Mưa

Chương 27





Hạ Diệp không nghĩ là cô sẽ quay lại JK sớm như vậy.



Ông luật sự đứng chờ cô đã lâu, nhận giấy ủy quyền đã kí của cô, sau đó nói tình hình: “Cô Diệp, nãy giờ tình hình rất căng thẳng, chúng ta có 53%, nhưng cổ đông lớn tuổi vẫn không chấp nhận, muốn nghe quyết định từ phía cô Cindy nữa!”



“Không phải chỉ hơn 50% là được rồi sao? Sao lại rắc rối như vậy? ý Cindy như thế nào?” Hạ Diệp cũng không hiểu gì.



“Cô Diệp, vì ông Quang có một thế lực lớn, cho nên không dễ gì mà để yên, họp cổ đông yêu cầu phải có đủ thành viên! Với lại cô Cindy nói, cô chọn ai thì là chọn người đó! Mọi chuyện có tôi cố vấn cho cô!” Ông luật sư dẫn cô vào trong.



Cánh cửa lớn của phòng họp cổ đông mở ra, mọi người ồn ào tranh cãi thấy cô liền im lặng.



Ông luật sư đi trước giới thiệu cô: “Đây là người đại diện của cô Cindy, giấy ủy quyền ở đây, cô Cindy quay lại Mỹ gấp vì có chuyện!”



Hạ Diệp được mời ngồi xuống ghế.



Ông Quang liền lên tiếng: “Cô ta chính là vợ chưa cưới của tổng giám đốc, không được, cô ta sẽ không đưa ra quyết định công bằng!”



“Thưa ông, những người ủng hộ ông ở đây trong đó cũng có con trai ông, nếu ông phủ nhận tư cách của cô Diệp thì có phải cũng phủ nhận tư cách của con trai ông không? Còn nếu cô Cindy tới đây, cô Cindy là vợ của con trai ông, về mặt pháp lí hai người chưa li hôn, vậy cô Cindy cũng sẽ bị ông phủ nhận tư cách!” Ông luật sư nói một tràng dài.



Minh Quân nhìn cô rồi nói: “Cô ấy không biết gì về kinh doanh!”



Nhã Uyên ngồi cách cô vài ghế lên tiếng: “Nếu Win nói không phải người làm kinh doanh, không có tư cách lên tiếng nghĩa là Win đang đuổi tôi, tôi là bác sĩ!”



Hạ Diệp nghe cũng không hiểu lắm, chân mày nhăn lại, Thiên Phúc và Minh Quân bị cô làm cho bất ngờ. Không nghĩ Cindy giao cho cô tới đây.



“Vậy bây giờ chúng ta biểu quyết lại lần nữa đi!” Ông Sơn cầm chắc cái thắng trong tay. Cười ha ha nói.



Ông Quang nổi giận đứng lên bỏ đi, Minh Quân và một vài người nữa đi theo, Yến Vy căm tức nhìn cô và Nhã Uyên.



Nhã Uyên bắt gặp ánh mắt đó, tức giận chạy lại kéo Yến Vy lại: “Mày càng đi càng xa, rốt cuộc mày có biết mày sai không hả?”



“Tao sai? ừ, tao sai, kệ tao! Mày và nó… chính là những người làm tao từ đúng thành sai đó!” Yến Vy hét lên, tức giận nhìn cô và Nhã Uyên.



Nhã Uyên còn tính đuổi theo, thì Hạ Diệp giữ lại: “Để nó từ từ suy nghĩ lại!”



Nhã Uyên dậm chân một cái. Hạ Diệp thấy Nhã Uyên đã chịu yên liền kéo luật sư ra ngoài: “Ông hãy liên lạc để tôi nói chuyện với Cindy!”



Ông luật sư liên lạc được, Cindy hít hít mũi trả lời: “Chuyện xong chưa?”



“Xong rồi! cô thật là… giờ cô đang ở đâu, sức khỏe cô thế nào?” Hạ Diệp lo lắng.



Thiên Phúc nắm cánh tay cô, chìa tay ý muốn lấy điện thoại, Hạ Diệp đưa cho hắn.




Hắn vừa nhận máy đã cáu gắt hỏi: “Em đang ở đâu hả?”



Cô không nghe được Cindy nói gì, chỉ thấy sắc mặt Thiên Phúc ngày càng tệ.



Hạ Diệp đành lấy lại điện thoại: “Cindy, ít ra cô cũng để tôi biết cô ở đâu chứ?”



“Diệp à, cô nói với anh Ryan đừng tức giận nữa, tôi sẽ tự lo được, khi nào ổn định sẽ liên lạc với cô!” Nói xong Cindy cúp máy.



Hạ Diệp nhìn Thiên Phúc tức giận, cô trả điện thoại cho luật sư. Luật sư chào cô rồi đi trước.



“Cindy nói gì với em?” Thiên Phúc tỏ vẻ rất lo lắng.



Hạ Diệp lắc đầu, hắn tỏ ra quá lo lắng cho Cindy khiến cô có một chút đau lòng.



Thiên Phúc nắm tay cô: “Cindy chỉ có cha, giờ cha cô ấy mất rồi, anh là bạn thân của cô ấy, anh nghĩ bản thân có trách nhiệm chăm sóc cô ấy, trong lòng anh, em là quan trọng nhất, đừng nghĩ lung tung. Cô ấy nói với anh là biết ơn em đã chăm sóc cho cô ấy, khi khác sẽ liên lạc với chúng ta!”



Hạ Diệp nghe vậy chỉ gật đầu, cô chỉ là phụ nữ, không thích người đàn ông của mình quá quan tâm đến người phụ nữ khác.



“Được rồi, giờ đi ăn trưa, rồi đi chơi, đừng như vậy, sau này anh sẽ không như vậy nữa!” Hắn kéo cô đi, nhưng cô đứng yên một chỗ.



Hắn quay đầu nhìn cô, Hạ Diệp không thèm nhìn hắn nữa.



“Đi mà, đừng có giận nữa, vợ à, đi ăn cơm nha!” Hắn đong đưa tay cô.



Hạ Diệp trừng mắt: “Đây là nơi làm việc của anh đó, với lại anh lấy nhà lại chưa?”



“Rồi, nhà lấy nhanh mà, đi nha!”



“Anh nói thật cho em biết đi, anh giở trò gì? Nói đi, đó là nhà, không phải cọc tiền, không thể ba ngày trước mất, ba ngày sau có lại, nói đi… nói liền, anh giở trò gì?” Hạ Diệp chỉ chỉ vào vài hắn.



“Nếu lúc nào em cũng thông minh như vậy thì hay quá! Chuyện không cần sao lại nhạy cảm như vậy?” Thiên Phúc chỉ ngược lại đầu cô.



Hạ Diệp nghe hắn nói vậy, liền hiểu ra là hắn tự giở trò với cái nhà của ba mẹ hắn, cô cau mày nhìn hắn, yêu cầu hắn nói rõ.



Thiên Phúc cũng nhìn cô, hồi lâu hắn chịu thua nói: “Được rồi, là anh thật sự để nợ, xiết nhà, cho hai nhà gặp nhau, cho ba mẹ bà nội thấy anh chọn rất đúng người…”



“Tức là… anh lừa cả nhà anh, lừa em, lừa mọi người…” Hạ Diệp nhấn mạnh từng chữ.



Cô bị hắn chọc tức rồi, lừa cô không sao, nhưng ba mẹ, ba nội hắn đều có tuổi có bệnh cả rồi, còn chơi cái trò trẻ con đó được sao?



“Nói lừa thì hơi quá, chỉ là chút xíu thủ thuật thôi… thủ đoạn nhỏ!” Hắn thấy mắt cô có lửa giận, cười trừ.



Hạ Diệp nắm cánh tay hắn, vật hắn xuống sàn. Thiên Phúc bị cô vật đau vô cùng, mau chóng đứng dậy. biết rõ cô bạo lực, chẳng qua là cả chồng sắp cưới cũng đánh, hơi bất ngờ.



Hạ Diệp nắn tay: “Không đánh anh là may rồi, anh mấy tuổi rồi còn chơi cái trò đó, anh dọa em thì được, còn ba mẹ, bà nội của anh thì sao? Ai cũng lo cho anh mà anh… em mặc kệ anh!”



Hạ Diệp nói xong đi thẳng. Nhã Uyên vừa đi ra, chẳng hiểu gì, buông tay Thiên Lộc chạy theo cô.



Thiên Phúc xoa vai, đau thấu xương, lấy nhau rồi có khi nào ngày nào cũng ăn đòn không?



“Phúc, con… đáng lẽ ba sẽ đánh con, nhưng mà… để con dâu ba đánh là được!” Ông Sơn cười hề hề.



Thiên Lộc và Kim Long khoát vai nhau tỏ vẻ ăn ý: “Khỏi cần nói cũng biết, ở sân bay bị đánh y vậy phải không?”



“Phải, vừa lòng hai người chưa! Ba à, mọi người dọn về đi, trả nhà cho con!” Hắn nhăn nhó cử động cánh tay.



“Không thích về!” Thiên Lộc lắc đầu, quay sang ông Sơn: “Ba à, ở nhà anh hai ăn Tết đi ba!”



Ông Sơn đồng ý, rồi cùng Thiên Lộc bỏ đi. Kim Long vỗ vai hắn: “Mày tính sao đây, Hạ Diệp giận rồi đó!”



“Giận vì lo cho người nhà tao mà, bị vật một cái cũng đáng!” Thiên Phúc mỉm cười, hắn không có lỗ, đau một chút không sao.



Kim Long và Thiên Phúc nhìn nhau cười, khoát vai nhau đi.



Hạ Diệp đi ra ngoài, Nhã Uyên chạy theo nắm tay cô: “Gì vậy mày? Sao lại đánh anh Phúc? Nhẫn cưới… đeo nhẫn cưới rồi sao?”



“Phải!” Hạ Diệp đưa bàn tay lên, nhíu mày nói tiếp: “Tao cũng chỉ muốn cho anh ấy biết là không được gạt người lớn thôi!” Hạ Diệp vẫn chưa hết giận.



Nhã Uyên ôm cô: “Bạn hiền, vậy là bạn thật sự lấy chồng trước tôi!”



“Thì cưới chung ngày đi!” Hạ Diệp thật sự không ngờ, trước cứ tưởng cô là em chồng gọi Uyên bằng chị, giờ tình thế thay đổi, Nhã Uyên mà lấy Lộc sẽ gọi cô bằng chị.



“Chờ Lộc thực tập xong đã!” Nhã Uyên vẫn cứ ôm chặt cô.



Hạ Diệp có điện thoại, cô đành đẩy Nhã Uyên ra. Ba cô gọi, cô nghe máy nhưng chưa nói được gì, thì ba cô đã trầm giọng nói: “Về nhà ngay!”



Hạ Diệp kinh ngạc, Nhã Uyên nhận ra cô bất thường, cho nên cùng cô về nhà. Thì ra Yến Vy tới nhà cô.



“Ba mẹ, con mới về!” Hạ Diệp lo lắng nhìn Yến Vy. Nhã Uyên tức giận nhìn Nhã Uyên rồi mới nói: “Thưa hai bác con mới qua!”




Yến Vy cúi đầu, lau nước mắt: “Con nghĩ là cả hai người đã bị hắn ta gạt rồi!”



“Ai bị ai gạt? mày đang nói cái gì đó?” Nhã Uyên nổi nóng.



Ba cô nhìn cô, vẻ mặt tức giận, Hạ Diệp nhìn sang Yến Vy, cô đoán Yến Vy đã nói lung tung.



“Nhã Uyên, phiền mày, kéo Yến Vy về giùm tao!” Hạ Diệp ngồi xuống trước mặt ba, đồng thời nhờ Nhã Uyên giúp.



Nhã Uyên lôi Yến Vy ra khỏi ghế, kéo thẳng ra cửa.



“Ba à, Vy đã nói gì vậy?” Hạ Diệp thật sự không tưởng tượng ra Vy đã nói gì.



Ba cô thở dài hút thuốc, mẹ cô đi lên, ngồi xuống nói: “Con có hiểu câu nồi nào úp vung nấy không?” mẹ cô nói xong đẩy cái danh thiếp lên.



Danh thiếp của Thiên Phúc, cô biết khi ba mẹ biết công việc địa vị gia đình của Thiên Phúc, gia đình cô sẽ phản đối. Hạ Diệp im lặng.



Mẹ cô lại nói tiếp: “Một người đã từng yêu đương với bạn con, sao con có thể yêu?”



“Mẹ à, không phải, chuyện là Vy…” Hạ Diệp muốn giải thích thì ba cô cắt ngang.



“Ba không biết dù lí do gì, nhưng con tự xem những tấm hình này đi! Người này không hợp với con!” Ba cô lạnh lùng nói,



Là hình Thiên Phúc hôn Yến Vy.



Hạ Diệp lập tức đứng dậy: “Ba ơi, nghe con nói đã…”



Cửa cổng mở ra, T hiên Phúc bước vào: “Thưa hai bác, con mới tới! Mong hai bác nghe con nói…”



Thiên Phúc bước vào ngồi cạnh cô, nắm tay cô, cho cô sự tin tưởng. thấy cô bớt lo sợ hắn mới nói tiếp: “Chuyện con với Yến Vy là do cô ta và bạn trai cũ của Hạ Diệp, Minh Quân, hãm hại con. Con thừa nhận là lỗi của con, nhưng mà nếu vì chuyện này mà bắt con chia tay với Hạ Diệp, sẽ rất tàn nhẫn với cô ấy, khó khăn lắm, cô ấy mới đồng ý làm bạn gái con, quên đi quá khứ! Con không muốn làm cô ấy buồn đau hơn nữa! nếu chỉ vì con làm tổng giám đốc mà không cho con qua lại với cô ấy thì rất oan uổng cho tình cảm chân thật của tụi con…”



“Cậu nói thì hay lắm, gia đình cậu từng khinh thường sỉ nhục con gái tôi! Tôi không thể giao con gái tôi cho các người!” Mẹ cô cũng theo ý cha cô.



Hạ Diệp kinh ngạc, chuyện này ba mẹ cô cũng biết rồi sao? Cô nắm chặt tay Thiên Phúc, ba mẹ cô sẽ không đồng ý đâu.



“Gia đình con cũng là nghe người khác mà hiểu làm chúng con, giờ gia đình con không như vậy nữa!” Thiên Phúc cũng bất an, hắn không nghĩ ba mẹ Hạ Diệp lại phản đối như vậy.



Hạ Diệp lúc này mới mở miệng: “Ba mẹ, con cũng từng đau lòng vì những tấm hình này, nhưng mà khi hiểu lầm được gở bỏ, con cảm thấy rất vui, con đã mất bảy năm để quên Quân, nhưng mà chắc con sẽ mất nhiều thời gian hơn nữa để quên anh Phúc. Gia đình của anh ấy, bác Sơn chẳng phải hay đánh cờ với ba sao? Bác đâu phải là người khó chịu. mẹ à, bác Mai cũng có nói chuyện với mẹ mà, bác Mai là người thích con từ đầu trong gia đình anh Phúc, bà nội lớn tuổi rồi phải khó tính thôi, em trai em gái anh ấy cũng lịch sự lễ phép với con…”



“Hạ Diệp, con đi lên lầu cho ba!” Ba cô vẫn không tin.



Thiên Phúc hít sâu một hơi: “Thưa ba mẹ…” Hắn nhìn Hạ Diệp, Hạ Diệp bị câu nói của hắn làm ngạc nhiên đến cứng họng.



Hắn nói tiếp: “Trực tiếp để ba mẹ con sang nói chuyện với ba mẹ thì tốt hơn, con sống theo lối sống phương Tây, con không hiểu cái gọi là ngày lành tháng tốt, ba mẹ đợi con một chút!”



Nói xong hắn vỗ nhẹ lên tay cô cho cô yên tâm, rồi đứng lên đi về. Hạ Diệp lúc này mới đứng lên.



Ba mẹ cô cũng kinh ngạc tới không biết nói gì, chỉ nhìn nhau.



“Ông à… giờ sao đây? Có nên đi chuẩn bị không?” Mẹ cô hồi lâu lên tiếng.



“Không chuẩn bị gì nữa… Diệp đi lên lầu ngay cho ba!” Ba cô dứt khoát đuổi cô lên lầu. Hạ Diệp bật khóc nức nở.



Có người nhấn chuông cửa, là Kim Long, Kim Long đi qua vỗ vai Hạ Diệp.



“Diệp, tôi qua đây để giải thích, bà xem tôi kéo ai tới đây!” Nói dứt Long lôi Yến Vy vào trong nhà, đẩy mạnh làm Yến Vy ngã dưới đất.



Nhã Uyên, Phương Anh cũng theo vào.



“Cô nói gì với ba mẹ Diệp hả? cô muốn phá hạnh phúc của người ta sao? Sao con người cô xấu xa qua vậy?” Kim Long ngồi xuống hỏi.



“Anh Long, nói với hai bác đi, đừng nói cô ta nữa!” Phương Anh kéo Kim Long đứng dậy tới trước mặt ba mẹ cô: “Dạ thưa hai bác, tụi con qua để giải thích thay cho Diệp, Vy đã không còn là bạn của chúng con nữa, cô ta chỉ nói dối thôi!”



Ba cô ngồi xuống ghế: “Chuyện này là sao?”



Ba cô chịu nghe rồi, Long kéo Phương Anh ngồi xuống, vẫy vẫy tay gọi Uyên với Diệp ngồi xuống theo.



Hạ Diệp lên tiếng trước: “Bà à, Yến Vy… trong bảy năm Quân đi du học, Vy có qua lại với Quân, sau đó, khi Quân trở về, cô ấy cùng Quân chia rẽ con với anh Phúc, cô ấy thích anh Phúc, còn Quân muốn quay lại với con!”



Kim Long nói tiếp: “Hơn nữa còn là vì công việc, Quân muốn giành vị trí của Phúc!”



“Có con với Phương Anh làm chứng, Vy đang nói dối!” Nhã Uyên liếc Yến Vy một cái.



Yến Vy đứng lên hét toáng lên: “Phải, tôi xạo đó, tại ông bà ngu ngốc thôi, mấy người già các người, dù là nhà của các người hay nhà của Thiên Phúc đều ham giàu dễ dụ như vậy!”



Nhã Uyên bắt chéo chân, nhướng mày nhìn: “Ham giàu hình như chỉ có mình cô thôi! Cô thừa nhận rồi, giờ biến được rồi!”



Yến Vy đứng lên đi ra, người nhà của Thiên Phúc đi vào. Bên nhà cô bối rối.



Ông Sơn mặc vest nghiêm chỉnh nói: “Chào anh chị, hôm nay nhà tôi đường đột sang đây, cũng là vì chuyện của hai đứa nhỏ…”



“Mời anh chị và bác vào nhà!” Ba cô khó xử mời khách vào nhà.




Ông Sơn nhận li trà của ba cô, cười nói: “Gia đình chúng tôi thật sự rất thích cháu Diệp, mong anh chị đồng ý cho hai cháu nó qua lại!”



Ba cô còn do dự, mẹ cô liếc bà nội Thiên Phúc.



Bà nội Thiên Phúc nhìn Hạ Diệp nói: “Lúc đầu do bà già này, cứ nghe những lời của những người không ra gì, hiểu lầm con bé Diệp, giờ đã hết hiểu lầm, tôi cũng hài lòng đứa cháu dâu này!”



Bà Mai tiếp lời: “Anh chị, con trai tôi có gì sơ sót, không làm hài lòng anh chị mong anh chị bỏ qua, để đầu năm gia đình hai bên chúng ta có chuyện vui!”



Mẹ cô lúc này mới lên tiếng: “Hạ Diệp nhà tôi tuy không giống như con trai của anh chị, nhưng cũng là con gái mà chúng tôi yêu thương, tôi có chút không an tâm !”



“Thưa ba mẹ! con nhất định sẽ bảo vệ, chăm sóc, yêu thương Hạ Diệp. xin ba mẹ hãy gả cô ấy cho con!” Thiên Phúc nhìn cô, ánh mắt đầy tình cảm.



Hạ Diệp biết là cô không nên mở miệng, đáng lí ra cũng không được ngồi đây, nhưng hắn làm cho cô muốn khóc quá.



Mẹ cô nhìn cô, thấy cô đau lòng, bà không nỡ, bà vỗ nhẹ tay ba cô, mẹ cô nói: “Nếu anh chị đã nói vậy thì tôi sẽ để hai đứa qua lại!”



Ba cô còn chưa hài lòng, nhưng vì cô vì mẹ cô vì thể diện cũng gật đầu theo. Lúc này Thiên Phúc mới nắm tay cô.



“Vậy hai nhà chúng ta đi ăn một bữa cơm có được không?” Bà nội hắn lên tiếng mời.



Ba mẹ hai bên không phản đối, hai nhà đi ăn với nhau, ăn xong người lớn về, còn cô và hắn đi chơi.



“Lần nào qua nhà em, anh cũng có cảm giác phải đi thay tim lần nữa!” Thiên Phúc làm bộ thở dốc.



“Anh… không khỏe thật sao?” Cô đã nhìn qua bệnh án lúc nhỏ của hắn, mẹ hắn giữ kĩ lắm.



“Cứ thử bị vật xuống dưới sàn đi, coi có khỏe không?” Hắn lại đưa ra ánh mặt giận dỗi với cô.



Hạ Diệp mím môi, sau đó bật cười: “Anh đau lắm sao?”



“Cũng hết rồi, à, mẹ nói là muốn anh mua vài thứ cho Tết, là mua cái gì?” Thiên Phúc đột nhiên hỏi cô.



Mua vài thứ? Mứt? hoa quả? Cây mai? Lịch mới? cần thiết thì mua mới tất cả.



“Anh… những năm trước, Tết anh ở đâu?” Hạ Diệp nghĩ ra rất nhiều thứ, nhưng mà cô tò mò cuộc sống của hắn.



“Có năm thì đi nước ngoài, có năm ăn Tết ở nhà bạn, có năm ăn cùng công việc! tết em làm gì?” Thiên Phúc nhớ lại.



Hạ Diệp lại cười: “Em sẽ về quê ngoại, ba em là con một, nhưng mẹ em có một em trai là cậu em ở dưới quê! Mẹ anh đã mua những gì rồi?”



“Ba anh mua cây mai rồi, mẹ anh và Thơ mua giấy dán tường, bà anh đòi mua rất nhiều mứt, mẹ bảo anh muốn mua gì thì mua thêm!” Thiên Phúc vừa nói dứt lại có điện thoại tới.



Hắn đưa cho cô: “Em nghe đi, dù sao anh cũng không biết gì…”



Hạ Diệp lắc đầu nhưng hắn vẫn đưa cô nghe.



Bên kia vang lên tiếng bà Mai: “Phúc, con thích mứt mận hay mứt mơ, bà nội muốn mứt mận, mẹ muốn mứt mơ!”



Thiên Phúc cười nói: “Chuyện thường ở nhà này!”



Hạ Diệp đá hắn một cái rồi nói: “Dạ thưa bác, nếu thích cả hai thì cứ mua cả hai đi ạ, cả hai loại đều ngon mà!”



“Diệp hả con? Vậy con thích hạt dưa hay hạt hướng dương?” Bà Mai hỏi tiếp.



“Con thích hạt hướng dương, nhưng hạt dưa thì đúng không khí Tết hơn, bác thích loại nào hơn?” Hạ Diệp thấy hắn ra dấu đừng nói nữa, cô mặc kệ quay sang hướng khác.



Bà Mai nói: “Vậy mua hai thứ luôn, hạt dưa để ngắm, hướng dương để ăn! Vậy con thấy mứt bí hay mứt khoai…”



Thiên Phúc giật điện thoại trên tay cô: “Mẹ, thích gì cứ mua hết, con trả, được chưa? Mẹ để cho tụi con đi chơi đi mà!” nói xong hắn cúp máy.



Hạ Diệp cười ha ha, không thể kìm chế được.



“Vui lắm sao? Em còn cười nữa, anh sẽ làm cho em im lặng…”



“Được, em im lặng, im lặng!” Hạ Diệp lắc đầu, nhưng vẫn không dừng cười được.



Hắn kéo cô nhìn hắn, cúi đầu hôn cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.