Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 120



Chương 120

22:31:31, 7/2/2013

Hơn nửa tháng không học ở trường, bỏ sót rất nhiều chương trình học. Những ngày qua Yen giúp tôi ôn tập, có một vài môn văn hóa phải chép rất nhiều kiến thức lý thuyết, cả ngày ru rú ở phòng đàn hoặc phòng học, Yen học xong liền tới giúp tôi, nàng học môn phức điệu rất khá, lúc giảng giải cho tôi rất dễ hiểu và khái quát, mà tôi soạn nhạc tốt hơn nàng một chút, nàng cũng sẽ nhờ tôi dạy nàng, hai người cùng nhau học tập và cùng nhau đồng hành khiến mấy ngày nay trôi qua không hề cảm thấy buồn tẻ nhạt nhẽo. Học mệt mỏi, hai đứa sẽ tự giải trí ngẫu hứng sáng tác một vài bài nhạc thú vị, cảm thấy dễ nghe thì ngay lập tức ghi lại vào khuông nhạc, cái nào hài hước và lạc điệu thì hai đứa sẽ cười không ngậm miệng lại được, đôi bên chê nhau soạn nhạc rất dở, kiểu người dễ buồn cười như chúng tôi bao giờ cũng sẽ bị những điệu nhạc linh tinh này chọc cười chảy cả nước mắt.

Ngày mai sẽ là Tết Nguyên Đán, qua ba ngày nghỉ thì phải thi học kỳ, mọi người muốn dùng mấy ngày nay để ôn tập học lý thuyết, ai nấy đều muốn cố gắng giành học bổng. Tôi, Mạn Văn và Thiên Hi là nghịch ngợm nhất, nhưng bị Yen, Tiểu Đằng cùng Tư Khiết ảnh hưởng, vào thời khắc học tập quan trọng sẽ rất tự giác, noi theo các nàng, trong lòng kìm nén một luồng sức mạnh thi đấu.

"Ngày mai đi tới nhà tớ ở tiểu khu XX để ôn tập không? Nơi đó không ai quấy rầy chúng mình, còn có thể tự nấu cơm ăn." Lúc mọi người ăn cơm ở căn tin, Yen bỗng đề nghị.

"Được đó!" Cả lũ nghe xong rất phấn khởi, nhất loạt đồng ý.

"Tán thành hai tay hai chân, ha ha! Xã khu đó rất lớn, có rất nhiều thứ để mua đây." Thiên Hi giơ hai tay lên vui vẻ nói.

"Ha ha! Đúng đấy, lần trước tới một lần còn chưa chơi đủ, đáng tiếc có hơi xa, nếu không mỗi tuần chúng tớ đều tới đó để nghỉ ngơi thật tốt mà." Mạn Văn vừa nhai cơm vừa nói.

"Văn Văn, không biết cái bộ quần áo mà chúng mình hợp ý đã giảm giá chưa nhỉ? Nếu giảm thì lập tức mua ngay, tớ chọn trúng đã lâu rồi." Mắt Thiên Hi vốn đã lớn, vừa trở nên hưng phấn thì trợn lên còn lớn hơn.

"Đúng đúng đúng! Hi vọng còn chưa bán đi ha, mua một cái hai chúng mình thay phiên nhau mặc." Nói tới trang phục, đôi mắt Mạn Văn liền toả sáng, hai người này thật ăn nhịp mà! Có thể xếp hai đứa này vào cùng một ký túc xá, tôi nghĩ đây là định mệnh an bài.

"Hai cậu chỉ biết mua sắm và chơi thôi ha! Bây giờ nộp lên ví tiền cho tớ, trở về sẽ trả lại cho các cậu." Tư Khiết phát huy tác dụng của đại gia trưởng, nếu không như vậy hai nàng chắc chắn sẽ ngứa tay, đi dạo khắp nơi xài tiền bậy bạ không nói, còn không để tâm học tập.

"A! Đừng dữ như vậy mà ~! Chúng tớ chỉ mua một bộ quần áo mà thôi." Thiên Hi và Mạn Văn nghe xong mặt biến thành mướp đắng.

"Không có thương lượng! Nhất định phải nghe theo!" Tư Khiết cứng mồm nói.

"Vậy cũng phải chờ chúng tớ cơm nước xong thì đưa cho." Thiên Hi muốn kéo dài thời gian, Mạn Văn nháy mắt với nàng. Chúng tôi tiếp tục ăn cơm, xem hai nàng có thể giở trò gì.

"Báo cáo lãnh đạo! Tớ nhìn thấy đồng chí Trịnh Thiên Hi lén lút lấy ra hơn nửa số tiền trong ví." Tôi biết ngay Thiên Hi sẽ chơi chiêu này nên đã nhìn chòng chọc vào hành động của nàng từ lâu rồi.

"Trứng Muối thối! Cậu là đồ Hán gian. Thương cậu không công rồi!" Thiên Hi nghiến răng trừng tôi, nhỏ giọng nói.

"Đồng chí Doãn Hạ Mạt khá lắm, đảng và nhân dân cảm kích cậu, bắt tay!" Tư Khiết đứng lên, đoạt lấy ví tiền của Thiên Hi và tiền trong tay nàng chưa kịp đút vào trong túi quần, học điệu bộ truyền thống của lãnh đạo bắt tay với tôi, Yen ở bên cạnh che miệng cười.

"Báo cáo lãnh đạo! Đồng chí Cao Kều bên cạnh tôi thừa dịp lúc cậu không chú ý, nhanh chóng lấy ra ví tiền từ túi áo khoác ngoài, hai tay lục lọi ở dưới gầm bàn, báo cáo hoàn tất!" Tiểu Đằng giơ tay lên, lưng thẳng tắp, cũng mách lẻo.

"Trường hợp của đồng chí này còn nghiêm trọng hơn, lại có thể vét sạch tiền, các cậu nói có nên đưa cậu ấy đi xử bắn không?" Tư Khiết cầm ví tiền của Mạn Văn mở ra xem, không còn một xu, nhìn nàng giả bộ nghiêm túc hỏi chúng tôi.

"Nên!" Cả bọn trả lời.

"Mấy đứa phản bội các cậu! Tiền này là tớ vay bạn học, tối nay phải trả lại cho người ta." Mạn Văn nói dối thật kém.

"Ai tin chứ!" Đây chính là hiểu ngầm, cả bọn đều hiểu rất rõ con người nàng rồi.

"Ngoan ngoãn nộp lên trên ha! Không thì... khà khà!" Hai tay Tư Khiết chống nạnh, cười âm hiểm nhìn Mạn Văn.

"Ừm! Quy củ trong bang rất tàn khốc." Yen khoanh tay, mỉm cười trừng mắt nhìn Mạn Văn.

"Tối mai tớ phải catwalk, nếu không có tiền ở trên người thì rất sợ." Mạn Văn còn đang khổ sở "giãy dụa".

"Không phải tối mai chúng tớ đều đến xem cậu catwalk à, cho nên yên tâm đi! Không có tiền thì tìm chúng tớ lấy." Tiểu Đằng lập tức nói tiếp.

"Xem như các cậu lợi hại!" Mạn Văn cắn răng nghiến lợi nói, nắm chặt tiền, cực kỳ không tình nguyện và động tác cực kỳ chậm rãi đưa tới tay Tư Khiết.

"Yeah!" Bốn người chúng tôi sung sướng đập tay với nhau, Mạn Văn cùng Thiên Hi bĩu môi, ha ha!

Chiều Nguyên Đán chúng tôi đi xem Mạn Văn catwalk, từ khi nàng làm thêm việc này tới nay, chúng tôi đều chưa từng xem nàng catwalk, chỉ là bình thường lúc ở ký túc xá, nàng sẽ lẳng lơ catwalk cho chúng tôi xem, còn dạy chúng tôi tư thế chính xác. Show lần này do một nhà thiết kế Trung Quốc nổi tiếng tổ chức, buổi diễn rất lớn và long trọng, vì thế Mạn Văn xin công ty vài tấm vé, để chúng tôi đi mở mang kiến thức một chút.

Chúng tôi ở ký túc xá thu xếp xong hành lý cần mang tới nhà Yen liền xuất phát, nơi đó cách trường học hơi xa, ngồi xe buýt vẫn chưa thể đến thẳng, nửa đường xuống xe chuyển taxi. Rầy rà đi đến một câu lạc bộ, đã có rất nhiều người đứng trò chuyện ở cổng, đi tới đại sảnh đưa vé cho nhân viên tiếp tân rồi tiến vào hội trường, trong hội trường hầu như ngồi đầy người, Thiên Hi nhìn thấy hàng thứ nhất bên trái sàn diễn còn có mấy chỗ trống, dẫn chúng tôi qua đó ngồi xuống.

Đợi khoảng mười phút, ánh đèn trên sàn diễn bắt đầu lập lòe, ánh đèn ở khán đài trở nên tối tăm, một bài "Rừng xanh lam" phong cách Jazz vang lên, lúc này người mẫu đầu tiên mặc quần áo thời thượng và đặc sắc ra sân, tiếng vỗ tay vang lên. Lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc với kiểu show diễn thời trang này gần như vậy, ai nấy đều vừa hiếu kỳ vừa kích động.

"Trời ạ! Tớ lớn thế này rồi mà lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người cao như vậy, thân hình đẹp quá! Cậu xem đôi chân nhỏ dài kia, còn cả bờ vai rộng nữa, hâm mộ chết tớ." Thiên Hi ở bên cạnh tôi nhỏ giọng nói.

"Văn Văn nhà chúng mình cũng thế mà, chưa từng thấy cậu khen cậu ấy?" Tôi buồn cười nhìn nàng.

"Xí! Con người cậu ấy thì không thể nào khen nổi, mới khen một cái thì không biết mình là ai." Thiên Hi quả là hiểu rõ nàng.

"Mạt nhi, mặc áo khoác vào, đừng để bị lạnh." Lúc này Yen đưa áo khoác cho tôi, vừa nãy đi vào cảm thấy nóng nên cởi.

"Tuân mệnh!" Tôi mỉm cười nhìn nàng, ngoan ngoãn mặc vào, thích nàng săn sóc cho tôi, mặc xong nắm tay nàng vẫn không buông ra.

"Văn Văn ra sân!" Tiểu Đằng kích động nói, trên sân nghênh đón tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ánh mắt chúng tôi tập trung vào trên người Mạn Văn trước mặt, chỗ chúng tôi rất gần với sàn diễn, tiếp xúc ở khoảng cách gần để chúng tôi nhìn rất thích mắt, cô nàng này mặc một bộ trang phục nhạt màu, kiểu dáng rất mốt và đặc biệt, đối với chúng tôi mà nói thì hơi khoa trương, nhưng bộ đồ này mặc trên người nàng lại rất có khí chất và sức hút, nàng cao 1m76 lại đeo thêm giày cao gót chừng 10cm làm chân thon dài hơn, trên mặt trang điểm trông lạnh lùng kinh diễm, tóc bôi dầu chải hết ra sau.

"Oa! Quá có phong thái." Tôi không nhịn được nói.

"Cô nàng này thật ngầu, thật có sức hút." Tư Khiết quay đầu nhìn chúng tôi nói.

"Giày cao như thế mà còn đi tự nhiên như vậy, cái này cần phải luyện bao lâu chứ?" Tiểu Đằng trao đổi với chúng tôi.

"Nếu Văn Văn không học âm nhạc, đi chuyên ngành người mẫu ắt hẳn rất thành công, cậu ấy lúc nào cũng tự tin như vậy." Yen mỉm cười nói.

"Tớ thật lo lắng cho cậu ấy bỗng bị trẹo chân quá!" Thiên Hi chợt thốt một câu.

"Phì phì phì! Ngậm lại cái miệng xui xẻo của cậu." Chúng tôi cùng lúc trừng mắt Thiên Hi, nàng cười cợt le lưỡi một cái.

Nói thật, chúng tôi nhìn những bộ quần áo hiếm lạ cổ quái này thì hơi khó tiếp thu, ánh mắt đều tập trung vào dáng người và tướng mạo của người mẫu, có một đoạn là người mẫu nam ra sân, tụi Thiên Hi mê trai hưng phấn trò chuyện với tôi về dáng người của bọn họ có mấy múi cơ bụng.

"Chu Hạo Vũ?" Yen kinh ngạc nhìn cậu trai trên sàn, lẩm bẩm.

"Ôi chao? Ai vậy? Cậu biết?" Tiểu Đằng hỏi.

"Ừm! Sư huynh hồi cao trung." Nét mặt Yen dịu lại.

"Đừng nói đó là sư huynh mà lần trước cậu từng nói là mới đầu thích nhưng sau đó lại từ chối anh ấy chứ?" Thiên Hi phản ứng thật nhanh, hiếu kỳ hỏi nhỏ, chúng tôi nhìn Yen.

"Ha ha! Là anh ấy, không ngờ anh ấy cũng làm người mẫu." Yen nhàn nhạt nói.

"Người đẹp trai như vậy, thân hình lại tuyệt như vậy, sao khi đó cậu lại không động lòng chứ? Thật đáng tiếc mà!" Thiên Hi khó mà tin nổi nhìn Yen, nàng cười không đáp, lòng tôi vừa chua vừa ngọt.

"Đồ quỷ phá phách này, nếu như động lòng thì không thể cùng Mạt nhi bên nhau." Tư Khiết nắm cánh tay của nàng nói.

"Ha ha, cho dù Tiểu Bảo ở bên sư huynh, nhưng khi gặp được Mạt nhi thì vẫn sẽ yêu Mạt nhi thôi." Tiểu Đằng nói bằng giọng khẳng định.

"Xuỵt! Chúng ta phải có tố chất một chút ha, xem xong thì thảo luận sau." Tôi đưa ngón trỏ đặt ở trên môi, ra hiệu các nàng đừng nói thêm nữa.

Cảm ơn bé Mạn cho chúng tôi cảm thụ một buổi trình diễn thời trang lớn, dù rằng mới đầu không hiểu lắm cách thưởng thức, nhưng sau show diễn thời trang được nàng dẫn dắt, chúng tôi dần dần hiểu được làm thế nào để thưởng thức, về phương diện quần áo cũng sẽ chịu ảnh hưởng của nàng, hay nhờ nàng chọn giúp chúng tôi.

Sau khi show diễn thời trang kết thúc, chúng tôi ở cổng chờ Mạn Văn đi ra, thời tiết càng ngày càng lạnh, hội chị em đứng ở một nơi chắn gió tại bãi đậu xe cạnh cổng.

"Ngữ Yên?" Lúc này nghe thấy phía sau có một cậu trai gọi Yen, cả bọn quay đầu lại.

"Đúng là em sao?! Anh còn tưởng rằng anh nhìn lầm." Cậu trai trước mắt chính là Chu Hạo Vũ, nhìn thấy Yen thì hưng phấn tiến lên chào hỏi.

"Sư huynh đã lâu không gặp, không nghĩ rằng lại gặp anh ở đây, anh cũng làm thêm công việc người mẫu ạ?" Yen hơi trúc trắc trò chuyện với Chu Hạo Vũ.

"Ha ha! Trước đây lúc học đại học thì vậy, còn bây giờ thì làm chuyên trách. Đã lâu không có tin tức của em, chỉ biết em thi vào trường học nào, luôn muốn liên hệ với em, không nghĩ rằng hôm nay sẽ gặp mặt em ở chỗ này, thật tốt! Em càng ngày càng xinh đẹp." Thoạt nhìn Chu Hạo Vũ rất trưởng thành, vào tuổi này đã lộ ra nét đàn ông, thân hình cao lớn nên phải ngẩng đầu nhìn anh ấy, ăn mặc rất mốt, thực ra bản thân cũng muốn hỏi Yen lúc trước tại sao không chọn ở bên anh ấy.

"Cảm ơn! Chúng em đi cổ vũ bạn học, hiện đang chờ cô ấy đi ra." Yen ngắn gọn nói.

"Ha ha! Thế anh biết ai là bạn học của em rồi, trong công ty chỉ có một cô gái là từ trường học các em, hơn nữa quan hệ của bọn anh rất thân." Chu Hạo Vũ cười sang sảng, lúc này anh ấy chào hỏi với chúng tôi, tụi Thiên Hi như nhìn thấy người quen, trò chuyện rất tự nhiên

"Ơ! Anh Hạo Vũ, sao anh biết hội chị em của em vậy?" Mạn Văn chạy tới, kinh ngạc nói.

"Sao anh lại không hỏi em có biết Lý Ngữ Yên không cơ chứ? Em ấy là sư muội của anh hồi cao trung." Chu Hạo Vũ khoác tay lên vai Mạn Văn.

"Ha ha! Có duyên ghê nha! Nhờ em mà hai người có thể gặp mặt." Mạn Văn rất vui vẻ.

"Đúng đấy! Anh muốn cảm ơn em, tối nay mời các em ăn cơm được không?" Tôi biết ngay sau đó anh ấy sẽ nói như vậy, trong lòng ngàn lần không muốn.

"Được ạ!" Mấy cô nàng này bị một bữa cơm hối lộ, thật không có tiền đồ!

"Lần sau nhé?! Chúng em còn phải chạy về nhà, đường về rất xa." Yen uyển chuyển từ chối, tôi thật muốn ôm lấy nàng 'chụt' một cái.

"Không sao! Anh lái xe đưa các em về." Chu Hạo Vũ lập tức nói tiếp, tôi phiền muộn.

"Sáu người chúng em ngồi không đủ." Yen nói.

"Ha ha! Xem thường xe anh rồi, yên tâm đi! Tuyệt đối chứa đủ các em." Chu Hạo Vũ cười rất xán lạn, dưới tình huống này Yen buộc lòng phải đồng ý.

Đoàn người ăn cơm ngay ở nhà hàng gần đó, ở trong phòng mọi người đều rất vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện, chỉ có tôi rầu rĩ không vui, miễn cưỡng vui cười. Chu Hạo Vũ ngồi cạnh Yen, luôn miệng tán gẫu với nàng, hỏi nàng rất nhiều chuyện trong cuộc sống, ánh mắt không rời khỏi nàng, Yen vừa đáp vừa gắp thức ăn cho tôi, Mạn Văn với hội chị em nói về show diễn buổi chiều, tôi không có tâm trạng để nghe.

"Bây giờ em có người yêu rồi à?" Chu Hạo Vũ hỏi Yen, mặc dù nhỏ giọng, nhưng khả năng nghe của tôi vẫn rất tốt.

"Dạ! Đang yêu nhau nồng cháy." Yen không do dự, mỉm cười trả lời rất nhanh.

"Ồ... thật tốt!" Nhìn ra được ánh mắt mất mát của Chu Hạo Vũ.

Tôi thích nàng luôn mang theo vẻ mặt hạnh phúc, vui sướng, tự hào đối với tình yêu của chúng tôi, nàng cho tôi thêm tự tin để đối mặt với những trắc trở sau này, bởi vì nàng vẫn luôn nhiệt tâm đối với tình cảm của chúng tôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.