Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 125



               

22:29:00, 23/2/2013

Giữa học kỳ hai năm ba, tăng thêm chương trình học mới, không có quá nhiều thời gian đi làm thêm như trước đây, nếu hoãn được thì đều hoãn tới cuối tuần hoặc là tối thứ sáu. Mọi người bàn bạc xong chuyện nghỉ hè đi du lịch Hải Nam, khoản chi phí này không thể dùng tiền học bổng, phải tự mình kiếm tiền tiết kiệm mà đi. Sau khi dự tính được sơ sơ, Yen đem ra từ nhà năm hộp bánh trung thu bằng sắt, để học kỳ này chúng tôi bình quân mỗi tháng bỏ tiền cần thiết vào trong hộp đúng hạn, tích góp đến hôm du lịch thì dùng. Mọi người đang cạnh tranh với nhau, cuối mỗi tháng ngồi quanh quần ở trên giường của tôi, mở hộp ra hào hứng đếm một xấp tiền và tiền xu lẻ tẻ, phát hiện đã hoàn thành vượt mức chỉ tiêu, ai bỏ vào càng nhiều thì người đó lại càng đắc ý. Mạn Văn và Thiên Hi ngày thường thích mua sắm giờ bớt đi không ít, không còn thấy hai nàng xách túi lớn túi nhỏ về ký túc xá vào mỗi cuối tuần nữa, Tư Khiết và Tiểu Đằng cũng sử dụng thời gian rảnh rỗi để bố trí việc làm thêm mà bản thân cảm thấy hứng thú. Chúng tôi đều cảm thấy Yen làm cái kế hoạch này very very good! Cảm giác không xài tiền bậy bạ còn tích lũy được tiền bạc thật tuyệt! Các nàng rất chờ mong mau mau đến nghỉ hè, mà tôi và Yen thì hi vọng nó tới chầm chậm thôi, bởi vì thời gian mà chúng tôi có thể chung đụng không còn quá nhiều, nhiều nhất chỉ còn một năm.

Mùa hè ở đây rất oi ả, thỉnh thoảng sẽ rơi một cơn mưa lớn. Tôi và Yen quen ngủ cùng nhau, mặc kệ nóng ra sao đều dính chung một chỗ. Con người tôi hơi có bệnh thích sạch sẽ, dính vào mồ hôi của người khác sẽ nổi da gà, lập tức đi cọ rửa, chỉ có nàng thì không như vậy, trái lại thường xuyên đưa tay lau mồ hôi cho nàng, còn cọ vào người nàng. Tôi nghĩ đây chính là yêu một người thì bạn sẽ yêu tất cả của nàng, mọi thứ của nàng đều tốt đẹp.

Lớp thanh nhạc của tôi đổi thành học buổi chiều, giáo sư Điền dặn tôi học xong đừng đi, ở bên cạnh dự thính đợi cô, cô có việc trao đổi với tôi. Khi tôi mới học xong đang ngồi ở một góc, Yen gửi tới tin nhắn.

[ Thân ái, sau khi tan lớp cùng tớ đi studio của Thiên Qua, được không? ] Yen.

[ Có gấp không? Giáo sư Điền giữ tớ lại trao đổi chút chuyện. ] Tôi lập tức trả lời.

[ Không vội, chờ cậu. ]

[ Cậu học xong chưa? Nếu không bây giờ cậu qua chỗ tớ đi? Tớ muốn cậu dự thính cùng tớ. ]

[ Năm phút nữa tới. ]

Nhìn tin nhắn của nàng, khóe miệng khẽ cong lên, thích nàng dứt khoát! Nói năm phút thì đúng năm phút liền nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi bước nhanh đi mở cửa, nàng dò đầu vào, người trong phòng đều đồng loạt nhìn nàng. Nàng ngọt ngào chào hỏi với giáo sư Điền, nụ cười đặc trưng của nàng có thể giật điện chết người, mỗi khi giáo sư nhìn thấy nàng đến, cho dù là đang dạy học sinh, đều sẽ dừng lại mà rất vui vẻ tán gẫu vài câu với nàng, có lúc tôi rất phiền muộn, sao giữa người với người lại khác biệt lớn như vậy? Nàng luôn có thể cởi mở với người ta rất tốt, mà tôi đối xử với người khác thì luôn ở thế bị động.

Yen trò chuyện xong với giáo sư Điền, xoay người ngồi bên cạnh tôi, bạn học bên cạnh gật đầu mỉm cười với nàng. Lúc này bạn học Trương Hiểu Huy lớp chúng tôi lập tức ngồi ở bên cạnh Yen, dùng tay che miệng, ghé vào tai Yen nhỏ giọng nói chuyện. Mà cái bạn nam này không chỉ từng một lần, mà là ba lần bốn lượt, cực kỳ "thổ lộ tiếng lòng" nói với tôi rằng hắn thích Yen, cuối cùng tôi giội cho hắn xô nước lạnh, để hắn hết hẳn ý nghĩ này, chớ có ý đồ với nàng, hắn lại như con gián đánh mãi không chết, càng cản càng gan. Tôi cười bất đắc dĩ, thoáng nhìn Yen, chỉ thấy nàng nghịch ngợm nháy mắt trái với tôi một cái.

Sắp tới năm giờ, giáo sư Điền dạy xong sớm, trong phòng đàn chỉ còn tôi, Yen và hai vị bạn học ở lại.

"Học kỳ sau các em học đại học năm thứ tư rồi, cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh! Cô rất vui mừng vì được dạy dỗ các em, những học sinh rất xuất sắc ở khóa này. Trước khi tốt nghiệp, mỗi học sinh có thành tích chuyên ngành tốt đều muốn mở một buổi hòa nhạc tốt nghiệp cá nhân cho mình, đây là điều rất nhiều học sinh tha thiết ước mơ, bây giờ cô muốn trao đổi với các em, có muốn xin nhà trường không? Nếu muốn cô sẽ ủng hộ các em, báo cáo kế hoạch lên ban chủ nhiệm, để toàn ban xét duyệt." Giáo sư Điền ngồi ở trên ghế chơi đàn nhìn về phía chúng tôi, nói nghiêm túc cẩn thận.

Khi cô nói đến buổi hòa nhạc cá nhân, chúng tôi liền kích động không thôi, thử hỏi ai học âm nhạc lại không muốn mở buổi hòa nhạc chứ? Buổi hòa nhạc tốt nghiệp là tổng kết của bốn năm đại học học chuyên ngành, là thành quả của người học sinh, thể hiện năng lực chuyên ngành. Hàng năm xem các sư huynh sư tỷ được mở một buổi hòa nhạc của riêng mình mà hâm mộ không thôi, hiện giờ có cơ hội sắp đến lượt tôi rồi, tâm trạng còn háo hức hơn lần trước được tham gia nhạc kịch.

Chúng tôi đợi giáo sư Điền nói xong, nhất trí lớn tiếng nói muốn mở, Yen nắm tay của tôi, vui vẻ nhìn tôi, tôi biết nàng đang cao hứng vì tôi.

"Ha ha! Đừng vui mừng quá sớm! Trước hết các em viết báo cáo và điền bảng để xin, chờ ban giám hiệu nhà trường phê duyệt mới xem như là có tư cách làm chuyện kế tiếp." Một lời của giáo sư Điền để chúng tôi bình tĩnh lại, tiếp đó cô nhẫn nại giải đáp những vấn đề mà chúng tôi không hiểu.

Sau khi nói rõ mọi chuyện, đã sáu giờ rồi, giáo sư biết hai chúng tôi muốn đi ra ngoài, lái xe đưa chúng tôi đến một nửa lộ trình rồi hai đứa lại ngồi xe buýt tới studio của Thiên Qua.

"Thiên Qua tìm cậu thu âm à? Tớ có làm lỡ thời gian của cậu không?" Sau khi lên xe buýt mới có cơ hội nói chuyện riêng với Yen.

"Sẽ không, tối nay anh ấy hẹn một người chế tác nhạc, bảo tớ thu giúp anh ấy một album nhạc nhẹ của vĩ cầm, tới đó thảo luận xong sẽ mời chúng mình đi ăn cơm." Giờ này tan việc nên xe buýt đầy ắp người, Yen tìm được một chỗ đứng khá tốt, thân thể bao bọc tôi, không để tôi bị người khác đụng vào, giờ đây nàng cho tôi cảm giác vô cùng an toàn, ở trên xe nàng không thích nói chuyện lớn tiếng, ghé mặt vào tai tôi nói nhỏ.

"Vậy cậu có nói với Thiên Qua là tớ cũng đi không?" Tôi sợ nàng không báo trước, người khác sẽ cảm thấy không tốt.

"Nói với anh ấy rồi! Anh ấy còn cười tớ, nói rằng hai đứa không qua cùng nhau mới bất thường đấy." Yen cười nói.

"Cậu nói xem lẽ nào anh ấy phát hiện ra tầng quan hệ kia của tụi mình?" Tôi nghiêng đầu hỏi nhỏ.

"Tớ nghĩ anh ấy hẳn là biết rồi, chỉ là làm bạn tốt thì sẽ không cố ý vạch trần cậu, ngầm hiểu ý là được rồi." Yen nói giống như tôi nghĩ.

Chốc lát chúng tôi liền xuống xe, nắm tay không nhanh không chậm đi đến văn phòng ở cao ốc nọ, nơi này là trung tâm thành phố, người người khắp đường, lúc rảnh rỗi chờ đèn giao thông thì tay hai đứa lại so đo nhau, xem ai khỏe lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đèn tín hiệu, đừng thấy nàng cao cao gầy gầy, lực tay thật kinh người, tôi nhíu mày, cắn môi, giãy dụa mấy cái thì tôi hô đầu hàng, thật là đau.

"Cậu thật nhẫn tâm, nhìn nè! Đều bị cậu nắm đỏ." Đèn xanh sáng, lúc đi qua đường cái tôi đưa tay cho nàng xem, đau khổ nói.

"Ha! Ai bảo cậu thường không chịu thua." Yen cố ý không thương tôi, chế giễu.

"Cậu được lắm, càng ngày càng không thương tiếc tớ." Tôi cũng cố ý nổi tính tình đùa với nàng, hất tay của nàng ra.

"Qua đường đừng nghịch, mau nắm chặt tớ." Yen nhanh chóng tiến lên bắt được tôi, ra lệnh, tôi chu mỏ nghe lời nắm lại tay nàng

Đến studio của Thiên Qua, anh ấy nhìn thấy hai đứa thì nhiệt tình ôm chầm, từ sau Tết đã không gặp mặt nhau một đoạn thời gian, hai tháng nay không cần chúng tôi thu âm, chỉ là thỉnh thoảng gọi điện thoại.

Đi vào phòng ghi âm, nhìn thấy một người đàn ông mặc một cây đen thoải mái, đội mũ đen, kính râm mắc ở trên mũ, Thiên Qua lập tức giới thiệu đôi bên, biết được anh ấy là người chế tác khá có tiếng trong ngành, chúng tôi lễ phép nắm tay với anh ấy, anh ngồi ở trên ghế không đứng lên, nhìn ra được người đàn ông này làm cho người khác cảm thấy kiêu ngạo.

"Tôi đã xem qua biểu diễn của em, em kéo vĩ cầm rất tuyệt, lần này rốt cuộc có thể hợp tác với em, tôi luôn muốn cải biên một album thể loại nhạc nhẹ, hiện tại bản demo làm ra rồi, còn thiếu sự hỗ trợ của Lý tiểu thư." Người chế tác đứng lên, khoanh hai tay, lạnh lùng nói.

"Cảm ơn tiên sinh XX đã nể mặt em, có thể giúp anh là vinh hạnh của em." Yen rất khiêm tốn mỉm cười nói.

"Thế bây giờ chúng ta vừa ăn cơm vừa tán gẫu đi?" Thiên Qua nói tiếp, chúng tôi gật đầu nói được.

Tiếp đãi nhân vật như vậy không dám thất lễ, Thiên Qua tìm một tiệm cơm Tây gần đó vừa đắt lại vừa chả ăn được cái gì, trong suốt bữa cơm hầu như đều là người chế tác nói chuyện, món ăn lên bàn đều nguội hết, anh ta vẫn đang nói, vả lại thích nói thao thao bất tuyệt một mạch không dừng, tôi thực sự khâm phục sức thở của anh ta. Anh ta chưa ăn, chúng tôi không dám động dao nĩa, mỉm cười lễ phép nghe anh nói chuyện, bụng của tôi đói vang ùng ục, Yen đặt tay lên đùi tôi vỗ nhẹ hai cái, bảo tôi nhịn thêm.

Thật vất vả nói xong chuyện, điều kiện cũng bàn xong xuôi, Yen đồng ý cùng hợp tác, Thiên Qua nói cơm nước xong sẽ kí hợp đồng. Lúc có thể ăn được một miếng thức ăn, cả người tôi như sống lại, lén lút hít sâu một hơi, lúc đó thật muốn và hết đồ ăn vào miệng, ăn nhồm nhoàm thật đã.

Sau đó thì anh ta tán gẫu với chúng tôi về chuyện trong ngành của bọn anh, Thiên Qua niềm nở phụ họa, tôi với Yen chỉ lắng nghe.

"Ôi! Gần đây ngành này cũng quá rối loạn, đồng tính luyến ái thành phong trào rồi, theo tôi được biết ca sĩ công ty chúng tôi thì có hai, ba người, thật không nhìn ra mà, nghĩ lại liền cảm thấy buồn nôn." Nói một hồi, người chế tác bỗng nhiên nói đến đề tài này, khi tôi nghe thấy hai chữ buồn nôn thì tim như bị đâm một nhát, tôi nghĩ chắc hẳn Yen cũng có cảm giác này.

"Ha ha! Đã là xã hội mở rồi, cái này cũng đâu có sao." Nhìn ra được nét mặt lúng túng của Thiên Qua, kiên trì trò chuyện với anh ta.

"Tôi nói đây là biến thái, mặt mũi đàng hoàng mà còn làm chuyện bẩn thỉu như thế, xã hội này không phải loạn à?'' Người chế tác kích động nói, mặt của tôi bắt đầu đỏ lên, nắm thật chặt cái nĩa trong tay, trong lòng hết sức tức giận, nhưng vì Yen, tôi cố nhịn.

"Biến thái? Bẩn thỉu? Ha ha! Anh đang nói người khác biến thái đồng thời cũng đang nói rõ trong tư tưởng của anh cũng rất biến thái, thậm chí là biến dị. Đồng tính luyến ái thì sao? Phạm pháp? Xúc phạm tới anh? Các ái tướng* của anh còn không phải cần cù vì công ty anh mà làm ra một cống hiến lớn? Anh phản đối với không ủng hộ thì mặc xác anh, nhưng xin đừng dùng từ ngữ bẩn thỉu như vậy để công kích. Xem ra tôi không có tư cách hợp tác với tiên sinh XX rồi! Thiên Qua, cảm ơn anh tiến cử, lần này phải nói tiếng xin lỗi với anh rồi, ngày sau nhất định sẽ mời anh ăn cơm xin lỗi, bữa cơm này thực sự nuốt không trôi, xin lỗi không tiếp chuyện được! Mạt nhi, chúng ta đi!" Không ngờ rằng Yen sẽ thỏa sức nói ra như vậy ngay trước mặt gã đàn ông khó ưa này, vẻ mặt vẫn bình tĩnh khinh bỉ nhìn anh ta, tim tôi vọt lên tận cổ rồi, ngày thường nàng hoàn toàn sẽ không dùng lời nói sắc bén chĩa vào người khác, tối nay thật sự chọc tức nàng rồi, nàng nói xong đứng dậy, chậm rãi đẩy ra ghế, kéo tay của tôi, ngẩng cao đầu không thèm quay lại mà sải bước đi ra tiệm cơm Tây.

(*ái tướng là tướng lĩnh được yêu quý và tin tưởng.)

Tôi vẫn bước nhanh theo nàng ở trên đường, nàng không nói gì, nắm tay tôi thật chặt, trên mặt vô cảm, tôi nghĩ trong lòng nàng ắt hẳn không dễ chịu, tôi bỗng đứng tại chỗ, dùng sức kéo nàng về bên người tôi, nàng mất đi trọng tâm, nhào vào trong lòng tôi, giờ đây chỉ muốn ôm nàng thật chặt, dẫu cho biển người trên đường qua lại không ngừng bên cạnh chúng tôi.

"Mạt nhi, có phải là cậu cảm thấy tớ rất kích động không?" Hai tay Yen ôm chặt eo tôi, hỏi.

"Tớ cảm thấy cậu thật là ngầu chết mất, không phát hiện thì ra tài ăn nói của cậu lại giỏi như thế, nói tới mức làm anh ta sững sờ, nhìn biểu cảm đó trong lòng tớ thật là sảng khoái, đối với loại người như vậy thì nên làm như vậy, coi bộ dáng ngông cuồng tự đại của anh ta mà suýt chút nữa thì tớ không nhịn được, đáng tiếc lần này cậu mất đi một cơ hội rất tốt!" Tôi kích động nói.

"Đáng tiếc cái gì chứ?! Tớ còn vui mừng vì chưa ký kết với tên đó đây, chỉ cần bằng tài năng, không sợ không gặp được Bá Nhạc* tốt!" Yen rời khỏi vòng tay tôi, cũng kích động nhìn tôi chăm chú nói.

(*Bá Nhạc: dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)

"Đúng! Người tán thưởng cậu nhiều hơn nhiều, đừng tìm hạng người như anh ta mà hợp tác." Tôi dỗ dành nàng.

"Mạt nhi, cậu ở bên tớ có hối hận không?" Yen chợt hỏi.

"Tuyệt không hối hận!" Tôi liều mạng lắc đầu trả lời.

"Chúng mình như vậy sẽ bị người trào phúng, cậu cũng không để ý sao?" Nét mặt Yen bắt đầu có chút tươi tắn.

"Năng lực kháng đòn của tớ mạnh lắm." Tôi nghịch ngợm nói, cuối cùng chọc nàng bật cười.

"Đi! Đi ăn ngon, bữa cơm này quả thực là nuốt cục tức, tớ mới ăn vài miếng rau thôi." Yen uất ức xoa cái bụng, kéo tay của tôi đi về phía trước.

"Ha ha! Hai bát cơm trắng là tất nhiên rồi, để bù đắp lại sinh lực." Tôi vui vẻ ôm eo của nàng nói.

"Tiểu thùng cơm này, thật muốn ăn cậu vào trong bụng." Yen ôm chặt vai tôi, thân mật kề sát mặt vào mặt tôi, cưng chiều nói.

Xã hội không ủng hộ chúng tôi cũng chẳng sao, chỉ cần đôi bên thân thiết gắn bó, vượt qua mọi trắc trở, cuộc sống vẫn sẽ lưu lại cho chúng tôi một vùng trời tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.