Mọi người thân mến, chào buổi tối! Tối nay hội chị em liên hoan, ngày mai mới có truyện nha! Ở đây tôi nói lại rõ ràng một lần cuối cùng về cách bảo vệ giày nha, lần sau các đồng chí cũng không cần tìm tôi hỏi lại nữa nha, ha ha.
1, Trước tiên dùng vải ướt chà nhẹ một lần mép giày
2, Nặn ra kem đánh răng màu trắng bôi lên khăn lông, tiếp đó lau theo đường may, tuyệt đối không nên dùng bàn chải.
3, Lau xong thì dùng khăn ướt rửa sạch bọt của kem đánh răng.
4, Cuối cùng chính là dùng khăn lông mềm khô hoặc khăn giấy lau khô mép giày ướt là được, hiệu quả rất rõ ràng nha.
Chú ý: Đừng phơi giày nha, sẽ làm màu sắc trở lại như cũ, trái lại giày nhung có thể dùng bàn chải mềm nhẹ nhàng cọ sạch, phải cọ theo một chiều nha. Giặt giày vải bố quan trọng nhất là sau khi giặt phải dùng khăn giấy bọc lại kỹ lưỡng mới đem đi phơi, như vậy giày sẽ trắng tinh sạch sẽ, như mới, đây chính là cách bảo vệ của tôi, hi vọng giúp đỡ được mọi người.
Ps: À, nếu như bình thường đeo giày thực sự rất lôi thôi, rất lâu mới chăm sóc một lần, hiệu quả sẽ không quá rõ ràng nha, vì thế phải tích cực chăm sóc như tôi mới được, oa ha ha. Tôi chuồn đây, đi chạy bộ với chủ nhân nhà tôi.
Chương 145
22:28:25, 7/4/2013
Thu đông giao mùa, thời gian trôi qua rất nhanh trong lúc bận bịu. Hạ tuần tháng mười một, tôi và Yen đều có cuộc thi, hai đứa bận bịu tìm học giáo sư, thời gian bên nhau ít hơn so với bình thường, chỉ có lúc buổi tối luyện tập ở phòng đàn, tranh thủ bên nhau một lúc. Với chúng tôi, cuộc thi đều rất quan trọng, áp lực rất lớn, mỗi ngày có thể nhìn cô ấy mỉm cười với bạn, còn cho riêng mình bạn một cái ôm ấm áp, liền cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng. Chúng tôi đều chờ đến mỗi đêm sau khi tắt đèn liền thân mật ôm nhau, nghe lời nói nhỏ nhẹ của đối phương bên tai, dần dần thiếp đi trong lòng nàng, đó là một niềm hạnh phúc.
Yen thi đấu sớm hơn tôi mấy ngày, trước đó nàng thuận lợi tiến vào vòng chung kết, hôm nay là ngày căng thẳng nhất, có thể giành được giải cao hay không thì phải xem màn thể hiện tối nay của nàng. Lần tranh tài này cử hành ngay tại thành phố của nàng, chúng tôi cùng cha mẹ nàng đều đi cổ vũ cho nàng. Ngồi trong nhà hát chật ních người, nghĩ qua mấy ngày nữa mình cũng thi đấu ở đây, trong lòng vừa chờ mong vừa sốt sắng, đang muốn lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Yen bảo nàng cố lên, nàng đã nhanh hơn tôi một bước.
[ Bé ngoan, tớ nhớ cậu, rất muốn nghe giọng của cậu. ] Nhìn chữ trên màn hình mà miệng cong lên, lập tức đứng lên đi ra ngoài. Từ hôm qua đến giờ, hai đứa đều chưa từng gặp mặt, chú dì để nàng ở nhà luyện tập chăm chỉ, điện thoại di động cũng bị tắt.
"Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, có phải rất hồi hộp không?" Đi tới một góc bên ngoài nhà hát, gọi cho nàng.
"Hơi hơi! Chỉ là muốn trước khi lên sân khấu được nghe giọng nói của cậu, như vậy trong lòng tớ sẽ thoải mái." Giọng Yen rất nhu hòa nói.
"Cố lên nha! Thân ái của tớ là cừ nhất." Để nàng có thể thả lỏng, tôi dùng giọng nói vô cùng vui vẻ cổ vũ cho nàng.
"Ừm! Câu nói này chỉ có thể cho tớ nửa can dầu, nếu như có thể nghe được cậu hát bài Maruko, nhất định sẽ đổ đầy dầu cho tớ." Yen ở trong điện thoại nghịch ngợm cười nói.
"Hả? Chuyện này... ở đây không tiện! Tớ sợ bị người ta nghe thấy liền tưởng tớ là con bé thiểu năng." Tôi nghe xong yêu cầu của nàng thì rất thẹn thùng.
"Ừ ừ... thì cậu tìm một góc không người mà hát vài câu đi, người ta thật sự rất muốn nghe." Yen mà nhõng nhẽo thì sẽ làm bạn toàn thân mềm yếu, hội chị em đều không chống đỡ được, huống hồ là tôi.
"Ây... thế tớ hát nho nhỏ ha." Tôi bèn vội nhìn quanh như kẻ trộm, xác định không có ai đi qua, một tay che miệng, hát nhái theo giọng của Maruko, hát đến đoạn "Bùm bùm, bùm bùm", đột nhiên nghe thấy tiếng cười đằng sau, tôi lập tức xoay người, nhìn thấy một đôi mẹ con đi qua bên cạnh tôi sau đó nhìn tôi mà cười. Mặt của tôi trong nháy mắt như là bôi đầy máu, nóng hầm hập, tay nâng điện thoại di động ở bên tai mà đứng như trời trồng, trời ạ! Rất muốn đào cái lỗ chui vào, quá mất mặt.
"Này! Bé ngoan, bé ngoan?" Giọng Yen gọi về hồn của tôi.
"Hu hu! Giờ tớ bị bẽ mặt rồi, bị người ta cười chết, cậu đền tớ hình tượng mỹ nữ thanh thuần đây." Tôi một tay đỡ trán, bĩu môi, giậm chân mà nói.
"Ha ha! Tớ cảm thấy cậu như vậy thật đáng yêu, cảm ơn thân ái, tớ sẽ cố gắng vì cậu, cúp nha!" Yen cười đùa cúp điện thoại. Có thể nhận được nụ cười của nàng, đáng giá! Dù có bẽ mặt nữa tôi cũng nguyện ý làm vì nàng.
Cuộc thi bắt đầu, kỹ năng biểu diễn của từng thí sinh đều rất tốt, Yen ra sân ở kế cuối, sự xuất hiện của nàng nghênh đón tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Rất ít cơ hội có thể tận mắt quan sát nàng thi đấu, tôi với hội chị em đều rất hồi hộp, Mạn Văn và Tiểu Đằng ngồi ở bên cạnh nắm chặt tay của tôi.
Trên sân khấu chỉ có một chiếc dương cầm ba góc làm bạn với nàng, nhưng không có người đệm nhạc. Lần này nàng không cần nhạc đệm, khi đèn tụ quang chiếu vào trên người nàng, chỉ thấy nàng bình tĩnh thong dong điều khiển vĩ cầm, kéo tấu lên nhạc khúc theo từng nhịp thở. Tiếng đàn truyền đến từng ngóc ngách của nhà hát, nhắm mắt lại cẩn thận lắng nghe, ngoài kỹ năng điêu luyện của nàng, xuất chúng hơn chính là nàng đang diễn tấu bằng cả trái tim, bạn có thể cảm nhận được sự tinh tế trong cách nàng xử lý đoạn nhạc, sẽ đưa bạn vào trong cảm xúc của bản nhạc, khiến cho lỗ chân lông cả người bạn tức thì nở ra, loại xúc động đó rất khó miêu tả bằng ngôn từ.
Sau khi khúc nhạc kết thúc trong giai điệu tràn trề nhiệt tình, nhận được tràng vỗ tay như sấm của toàn hội trường, tay trái nàng cầm đàn, tay phải để ở trước ngực, mỉm cười và cúi đầu thật thấp. Nghe tiếng tán dương của mọi người xung quanh, tôi cười vui vẻ. Kết quả đúng như mong đợi, nàng trình diễn xuất sắc, nhận được điểm cao nhất toàn hội trường, đoạt được giải lớn lần thứ năm trong đời. Lúc đứng trên bục nhận thưởng, nàng không lộ ra nụ cười rực rỡ như các tuyển thủ khác, chỉ luôn giữ một nụ cười mỉm, nàng chính là hờ hững như thế, tôi vô cùng yêu thích nàng như vậy, rất đặc biệt, rất mê người.
Kết thúc trao giải, chúng tôi đi đến sân khấu để tặng hoa tươi cho nàng, sau khi nàng ôm cha mẹ rồi vui vẻ hôn lên má họ, mới ôm ấp cùng chúng tôi, đứng bên cạnh nàng tôi chỉ ôm nhẹ eo của nàng, không dám thân mật ôm nàng, nàng nghiêng đầu nhìn tôi, lộ ra nụ cười xán lạn nhất đêm nay, nhỏ giọng nói bên tai tôi tiếng lóng của hai đứa —— ái lao ngư! (I LOVE YOU)
Chỉ cần nỗ lực trả giá trăm phần trăm, sẽ nhận được thu hoạch phong phú, cũng cảm ơn đôi bên giành cho nhau năng lượng và khích lệ, khiến cho cuộc sống đại học bình thường trở nên không còn tầm thường.
"Tớ nói hai cậu cũng quá bủn xỉn rồi? Đều đoạt giải mà cũng chỉ mời ăn một bữa cơm thôi à?" Ngày hôm nay tôi cùng Yen mời hội chị em ra ngoài ăn cơm, ở trong bữa cơm, Mạn Văn vừa ăn lấy ăn để vừa oán giận.
"Nhìn thoáng chút, người ta bây giờ là hai vợ chồng, đương nhiên là mời như thế thôi." Tiểu Đằng cười nói tiếp, các nàng đều nở nụ cười.
"Thứ sáu có thể có bữa tiệc lớn nha, so với bữa tối này còn phong phú hơn gấp mấy lần đấy." Yen tinh nghịch nháy mắt nói.
"Hả?" Cả bọn nghe xong vui mừng kêu.
"Ahaha, tớ biết ngay Tiểu Bảo sẽ không thiệt thòi với chúng ta mà, có điều vừa nãy là tớ giỡn thôi, cũng không cần các cậu tốn kém nữa ha." Mạn Văn nói như đại tỷ ngốc.
"Ha ha! Không cần chúng tớ tiêu pha mà có thể ăn được đại tiệc." Yen đắc ý nhướng mày hai lần.
"Tốt như vậy? ! Nói mau, đừng nhử chúng tớ nữa!" Hai mắt Tư Khiết rực vàng nhìn Yen, hỏi.
"Là như vậy, năm nay công ty ba ba đúng lúc tròn 10 năm thành lập, thứ sáu ở câu lạc bộ XX tổ chức tiệc chúc mừng, ba mời chúng mình cùng nhau tham gia, đến lúc đó dạ phục của các cậu phát huy được tác dụng rồi." Yen chậm rãi nói, chúng tôi nghe mà cao hứng thay ba ba nàng.
"Trịnh Thiên Hi, cậu cũng phát huy được tác dụng rồi, bọn tớ đồng ý cho cậu trang điểm miễn phí ha." Hai tay Mạn Văn phủ trên vai Thiên Hi đang ngồi bên cạnh nàng, cười xấu xa mà nói.
"Ô? ? ? Cậu nói như là tớ rất kém cỏi vậy, hiện tại tớ chính là chuyên gia trang điểm ngự dụng nổi tiếng đó, người khác đều đứng xếp hàng hẹn trước đấy, cậu vẫn nên dựa một bên mà đợi đi." Thiên Hi ghét bỏ đẩy ra tay Mạn Văn, cao ngạo mà ngẩng cao đầu, hai tay Mạn Văn tàn nhẫn mà vỗ vào mặt Thiên Hi, dùng sức đè xuống, lúc này hai đứa bắt đầu đùa giỡn, chúng tôi đã quen hai nàng ba ngày một trận lớn, hai ngày một trận nhỏ, vừa ăn vừa cười mà nhìn.
"Ba ba muốn nhờ chúng mình cùng nhau biểu diễn một, hai tiết mục ở bữa tiệc, các cậu đồng ý không?" Yen ngại ngùng hỏi.
"Cái cô nàng này, có gì đâu mà khách khí với tụi tớ chứ? Nhất định phải nổi lửa dạ hội của chú." Tụi Mạn Văn nhất trí đồng ý, Yen cười vui vẻ, sau đó mọi người bắt đầu trao đổi nên diễn tiết mục nào mới hay, cuối cùng quyết định biểu diễn ca khúc mà chúng tôi đã từng hợp tác cùng nhau, như vậy không cần tốn quá nhiều thời gian để luyện, kêu gọi cả DK, liền tạo thành ban nhạc.
Chiều thứ sáu, chúng tôi đến câu lạc bộ trước để chuẩn bị. Đại sảnh của bữa tiệc trang trí thật ấm áp và hoa lệ, sân khấu lớn hơn chúng tôi tưởng tượng, DK đang nghiêm túc bố trí âm hưởng, tôi tìm nhân viên công tác để thử mic, sau khi mọi người cảm thấy mọi thứ đều ổn thỏa, đi tới phòng nghỉ bắt đầu trang điểm. Hôm nay tôi chọn một bộ váy lễ nhỏ màu hồng nhạt, đơn giản thanh lịch, đây là quà tặng lúc trước Yen tặng tôi, ngày hôm nay lần đầu tiên mặc nó, cảm giác thật tuyệt. Nhìn mình trong gương, vuốt ve chiếc nhẫn đeo dưới xương quai xanh, cười nhẹ.
Cả ngày hôm nay Yen giúp ba mẹ chuẩn bị rất nhiều chuyện vặt vãnh, đến khi nàng và dì đi tới trang điểm, tôi và mấy người DK đã lên sân khấu biểu diễn tiết mục đầu tiên, đây là bài ca chúc rượu đã qua cải biên, nhẹ nhõm hoạt bát, lôi kéo không khí của hiện trường rất tốt, mọi người ở hội trường vỗ tay theo tiết tấu. Kết thúc một bài, Tiểu Đằng cùng Mạn Văn đại diện cho chúng tôi nói một đoạn kính chúc, lời nói dí dỏm của hai nàng chọc cười mọi người trong hội trường, lúc giới thiệu đến tiết mục tiếp theo mà Yen lên sân khấu, người trong sảnh nhiệt liệt vỗ tay và hò hét. Tôi nghiêng đầu nhìn bên sân khấu, Yen mặc một bộ váy lễ màu tím tôn dáng, búi lên tóc dài, đeo đôi bông tai tôi tặng nàng, tay trái cầm vĩ cầm, tay phải nâng làn váy, mỉm cười nhìn tôi, tao nhã đi lên sân, tiếng vỗ tay không dứt, mãi đến khi nàng cúi chào mọi người mới yên tĩnh lại.
Sau đó là tôi và Yen hợp tác, khi tiếng đàn của nàng vang lên, tôi nhắm hai mắt lại, chìm đắm trong thế giới âm nhạc của tôi, bắt đầu biểu diễn. Bài này là chúng tôi cùng nhau biên khúc, giai điệu chính không đổi, thay đổi là nhạc cụ trong phần nhạc đệm phần lớn là độc tấu bằng vĩ cầm, nổi bật tôi cùng nàng như đang đối thoại với nhau, phối thêm với trống, đàn ghi ta và organ, hình thức âm nhạc phong phú hơn. Ca khúc này là "Cùng em ngắm bình minh" do Thái Thuần Giai trình bày, hai đứa đều rất thích lời ca cùng giai điệu của bài hát này, mỗi lần hát đều bị xúc động, đều nhớ tới cảnh chúng tôi cùng nhau ngắm mặt trời mọc, lúc hát đến phần cuối, hai đứa mỉm cười nhìn nhau, từ trong ánh mắt của nàng, có thể nhìn thấy một mình tôi, mà trong ánh mắt của tôi, cũng có thể nhìn thấy một mình nàng.
Biểu diễn xong chúng tôi rốt cuộc có thể ung dung ngồi ăn yến tiệc, vui vẻ cụng ly với hội chị em, mọi người phóng khoáng uống cạn rượu đỏ trong ly. Tối nay vai chính là Yen cùng mọi người trong nhà nàng, nàng bận rộn luôn luôn giữ mỉm cười tiếp xã giao, thương nàng mệt nhọc, nhưng mình lại không giúp được gì, ánh mắt của tôi vẫn dõi theo nàng, nàng đang tìm kiếm cái gì, đầu không ngừng nhìn quanh, khoảnh khắc nàng nhìn thấy tôi, nở nụ cười xán lạn, cười rất đẹp, tôi đặt tay lên ngực mình, cho nàng ám hiệu, để nàng biết tôi cũng đang nhớ nàng.
Người trong công ty của chú đều rất nhiệt tình, đặc biệt là những người đàn ông, không ngừng mà chúc rượu với chúng tôi, hội chị em ứng phó với tâm trạng rất tốt, tôi rất sợ trường hợp này, mượn cớ đi nhà vệ sinh, muốn đi ra ngoài yên tĩnh một lúc. Đi tới vườn hoa sau câu lạc bộ, nơi này thật là thanh tịnh so với trong sảnh, ngẩng đầu nhìn trời sao, hít vào thật sâu một hơi không khí trong lành. Ra ngoài quên mang áo khoác, hai tay ôm lấy nhau, hơi co vai đứng trên bãi cỏ, ngây ra nhìn ánh đèn phía trước, đột nhiên cảm giác phía sau được bao lấy bởi chiếc ôm ấm áp, không cần quay đầu lại, khẳng định là nàng.
"Sao biết tớ ở chỗ này? Cậu không theo ba mẹ cậu à?" Tôi nghiêng đầu, dịu dàng nói.
"Thấy cậu không ở chỗ ngồi đã lâu rồi, biết cậu không quen trường hợp này, hiện tại chính là muốn theo cậu." Yen ôm tôi thật chặt, mặt tựa trên bả vai của tôi, nói.
"Tiểu Bảo, tớ cảm thấy mình quá hạnh phúc, trời cao ban cho tớ một người ưu tú như cậu, nhưng tớ muốn lòng tham hơn chút nữa, khẩn cầu ông trời luôn luôn, mãi mãi cho cậu ở lại bên cạnh tớ." Tôi xoay người ôm eo của nàng, chăm chú nhìn nàng, nói.
"Ông trời nói yêu cầu này không quá đáng chút nào, ông ấy nhất định sẽ đáp ứng cậu." Yen như dỗ đứa trẻ, ngón tay chạm vào mũi tôi, dịu dàng nhìn tôi, nói.
"Thật sự? Ha ha! Vậy tớ sẽ cảm tạ ông ấy tám đời." Tôi tinh nghịch mà nói với nàng, nàng cởi ra khăn choàng của nàng, khoác lên người tôi.
"Chúng mình nên trở về thôi, tớ không muốn cậu bị lạnh." Tôi muốn nắm tay nàng trở về.
"Đừng nhúc nhích! Ôm cậu sẽ không lạnh, tớ muốn ở đây với cậu một lúc, một lúc thôi là được rồi." Yen kéo tôi trở lại trong lòng nàng, lúc cánh tay thon dài vòng ôm lấy tôi cảm giác rất ấm áp, rất an toàn, quý trọng buổi tối tốt đẹp chỉ mình đôi ta như vậy.
Tác giả: Tối nay update xong. Blog này để bài ca của Thái Thuần Giai, ngủ ngon.
Cùng em ngắm bình minh
Hơi thở ẩm ướt của mưa là con đường nhỏ dẫn lối về nhà
Con đường nơi tớ bước theo dấu chân của cậu
Những hình ảnh xưa như lưu giữ hơi ấm của ngày hôm qua
Cách cậu ôm chầm lấy tớ tựa như đại thụ ấm áp vậy
"Trời mưa rồi đi đường cẩn thận nhé"
Câu nói này tớ luôn ghi nhớ
Gió có lớn nhường nào cũng không thể thổi bay lời nhắn của cậu
Trời tạnh mưa con đường sẽ xuất hiện thôi
Như năm ấy chúng mình cùng nhau ngắm bình minh
Cậu nắm lấy tay tớ, băng qua lớp sương mờ trắng
Dạy tớ nhìn thấy hi vọng giữa nơi tận cùng của màn đêm
Đôi mắt đã từng rơi lệ sẽ nhìn thấy tháng năm trôi qua rõ ràng hơn
Lệ quang lấp lánh vì nhớ một người cũng là một loại hạnh phúc
Lại quay trở về buổi chiều khi tớ rời nhà đi
Từng đàn én bay lượn trên bầu trời lúc cậu tiễn tớ đi
Dẫu cho chỉ có một mình
Nhưng tớ vẫn không cô độc
Trong trái tim luôn là hình bóng cậu cùng tớ ngắm mỗi sớm bình minh lên