Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 152



22:28:48, 18/4/2013

Tôi biết kỳ nghỉ đông này sẽ vô cùng gian nan, từ khi ba mẹ biết chuyện của tôi và Yen, bầu không khí trong nhà để tôi cảm thấy nghẹt thở, mấy ngày về nhà, mẹ luôn nhìn tôi với ánh mắt ưu sầu, tiếng mẹ thở dài khiến lòng tôi vừa khổ sở vừa sợ hãi. Sáng ngày thứ hai sau khi về nhà, không tìm thấy điện thoại di động trên bàn, biết là mẹ lặng lẽ tịch thu, ngay cả điện thoại bàn và internet cũng cắt, nghĩ đến chuyện không thể mỗi ngày liên lạc với Yen mà thật sự phát điên, cũng rất bất đắc dĩ.

Ba ba giữ chức vụ là "liều thuốc hòa giải", tan việc trở về đều vui cười hớn hở nói với chúng tôi, mẹ không tâm tình phản ứng ông, mà tôi nhìn thấy mẹ như vậy cũng không dám giỡn cùng ba ba. Hiện tại sợ nhất chính là thời gian ăn cơm, ba ba thấy hai mẹ con không nói lời nào cũng trở nên im lặng, trong phòng ăn rộng rãi ba người chỉ lẳng lặng ăn cơm, đó là một chuyện kỳ dị cỡ nào, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là tôi và mẹ ở riêng với nhau. Tối nay ba ba có tiệc, hai mẹ con chỉ ngồi mặt đối mặt, tôi muốn chủ động tán gẫu hoặc là nói vài mẩu chuyện hài để chọc mẹ cười, nhưng chần chừ mãi không mở miệng được, toàn bộ không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, loại bầu không khí không dám thở mạnh này khiến tôi sắp không chịu nổi, không thấy ngon miệng và bừa mấy miếng cơm rồi trở về phòng.

Ngồi ở trước bàn học, cong lên hai chân, đờ đẫn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tâm trạng rất tệ, nhớ nàng điên cuồng! Giờ nàng đang làm những gì? Có cùng cảnh ngộ giống tôi không? Có nhớ tôi không? Từ trong ngăn kéo lấy ra máy ảnh, ngắm nhìn những tấm hình ở Cáp Nhĩ Tân, từng biểu cảm của nàng đều rung động như vậy, phóng to gương mặt của nàng, nhìn đôi mắt biết nói của nàng, cảm giác như nàng đang nói với tôi, Hạ Mạt, cố lên! Nhất thời đôi mắt bắt đầu mờ đi, sau đó nước mắt tràn mi, lúc này rất rất muốn nghe giọng của nàng, phiền muộn dập đầu vào gối, thật hi vọng tháng ngày này có thể mau chóng trôi qua, trở lại vui sướng thuở ban đầu.

Tiếng chuông cửa vang lên, qua một lúc thì nghe thấy tiếng của mấy người Tiểu Toàn cùng Tiểu Quân, vội vã dùng khăn giấy lau mắt, soi gương kiểm tra lại mặt mũi rồi thả lại máy ảnh vào trong ngăn kéo.

"Nha đầu thối, về nhà mấy hôm rồi cũng không liên hệ với chúng tớ." Tiểu Toàn tự giác mở cửa rồi gọi tôi.

"Sao điện thoại bàn nhà cậu với điện thoại di động của cậu đều không gọi được thế?" Dế Mèn cùng Tiểu Quân vừa tiến đến liền ôm tôi hỏi.

"Điện thoại di động của tớ hỏng rồi." Tôi gượng cười mà trả lời.

"Vậy điện thoại bàn trong nhà cũng hỏng rồi à?" Đại Vĩ hỏi.

"Ể... hình như là vậy." Tôi nhất thời không trả lời được, nhắm mắt nói bừa.

"Trời ạ! Bây giờ là thời đại thông tin, không có điện thoại rất bất tiện, cậu đưa di động cho tớ, ngày mai tớ giúp cậu mang đi sửa." Tiểu Toàn duỗi tay đến trước mặt của tôi đòi điện thoại di động.

"Tớ để ở nhà Tiểu Bảo không cầm về, cậu ấy nói sẽ đem đi sửa cho tớ, vì thế nghỉ đông này các cậu muốn tìm tớ thì cứ ở dưới lầu gọi tớ, hoặc buổi tối gọi vào điện thoại di động của cha tớ nha." Tôi vỗ vai Tiểu Toàn rồi mỉm cười nói dối.

"Có phải Trần chủ nhiệm đang khó chịu không? Thoạt nhìn rất uể oải." Tiểu Quân hỏi.

"Mẹ tớ...bị cảm nhẹ." Ôi! Thật lòng biết rằng nói dối rất mệt người, nhưng tôi lại không thể thẳng thắn với họ, nếu như sau khi họ biết chuyện của tôi mà họ không chấp nhận, vậy tình bạn nhiều năm sẽ chẳng còn, hiện tại người nhà đã làm cho tôi khó mà đối phó, nên tôi không có dự định nói với họ.

Có bọn họ bầu bạn, tạm thời sẽ không nghĩ đến quá nhiều thứ. Trong phòng bắt đầu náo nhiệt lên, nghe họ kể những câu chuyện thú vị, mình cũng sẽ cười theo, bỗng nhiên muốn bọn họ ở lại đây lâu hơn một chút, bây giờ tôi rất sợ yên tĩnh.

"Ha ha! Không ngờ Tư Khiết lại chủ động gọi điện thoại cho tớ, thực sự là mặt trời mọc đằng tây, xuỵt! Các cậu đừng ồn ào nữa, khụ khụ!" Di động của Tiểu Toàn vang lên, nhìn thấy là Tư Khiết gọi cho thì cậu ta liền có cảm giác thụ sủng nhược kinh, giả bộ nghiêm chỉnh bảo chúng tôi yên tĩnh lại, mà tôi linh cảm là Tư Khiết muốn thông qua Tiểu Toàn để tìm tôi, căng thẳng ngồi thẳng người nhìn Tiểu Toàn, lão huynh này cứ lải nhải hoài, hỏi hết đông tới tây, làm tôi sốt cả ruột.

"Xí! Hóa ra là tìm cậu, hại tớ còn tưởng bở mừng thầm một phen đây." Tiểu Toàn bĩu môi đưa điện thoại cho tôi, bọn họ đều cười ngã ngửa.

"Lão đại, cậu tìm được tớ rồi, Tiểu Bảo có liên hệ với cậu không?" Tôi cầm điện thoại đi tới bệ cửa sổ, nhỏ giọng hỏi Tư Khiết.

"Ôi, hai nhà các cậu lại thật sự cắt điện thoại bàn, vừa nãy Tiểu Bảo ở trạm điện thoại công cộng gọi cho tớ, xem ra chú dì coi cậu ấy rất chặt." Tư Khiết hơi kích động nói trong điện thoại.

"Cậu ấy...hiện giờ thế nào?" Nhịp tim của tôi đập rất nhanh, thật muốn biết nàng trải qua thế nào? Mấy ngày không liên hệ dài như một thế kỷ, nghe thấy tên của nàng sẽ động lòng.

"Nè! Đừng lo lắng ha, giọng cậu ấy nghe ra khá tốt, cụ thể đến lúc đó các cậu nói chuyện là được rồi." Tư Khiết dịu dàng an ủi tôi.

"Tớ phải liên hệ với cậu ấy như thế nào?" Tôi sốt ruột hỏi.

"Ba giờ chiều mai cậu ấy sẽ gọi điện cho Tiểu Toàn, cậu nhớ tới đúng giờ mà nhận nghe nha." Từng chữ từng câu Tư Khiết nói vô cùng rõ ràng, tôi cười vui vẻ, đây là nụ cười vui vẻ nhất xuất phát từ nội tâm trong mấy ngày nay.

Giữa trưa ngày hôm sau, cơm nước xong liền đến nhà Tiểu Toàn, cậu ta không có thói quen nghỉ trưa, đang chơi game cùng Đại Vĩ. Tôi ngồi ở bên cạnh bọn họ, trông điện thoại, cảm giác thời gian trôi qua thật là chậm, nằm trên ghế sô pha bất an nhích tới nhích lui.

"Ôi chao! Mạt nhi, hôm nay cậu làm sao vậy? Hồn vía lên mây, ghế sô pha của tớ sắp bị cậu mài hỏng rồi, Tiểu Bảo tìm cậu làm gì thế?" Tiểu Toàn bắt đầu hóng hớt hỏi.

"Có chuyện quan trọng là được rồi, cậu chơi của cậu, đừng để ý đến tớ." Tôi mất tập trung trả lời cậu ta.

Nhìn đồng hồ trên tường chỉ còn hai phút nữa là tới ba giờ, con tim nhảy rầm rầm, nắm điện thoại di động bình tĩnh chờ. Nhưng sắp tới ba giờ mười phút mà điện thoại vẫn chưa vang lên, lo lắng nhíu mày.

"Sao mà vẫn chưa gọi đến nhỉ?" Tôi nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu.

"À! Đúng rồi, tớ quên nói cho cậu biết, đồng hồ đó nhanh hơn mười phút, cậu phải xem điện thoại di động mới đúng giờ." Tiểu Toàn nghe tôi nói xong lập tức quay người sang nói với tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, ném gối ôm về phía cậu ta, cậu ta rất oan ức mà nhìn tôi. Khi tôi mở ra điện thoại di động xem thời gian, điện thoại vang lên, đúng lúc là ba giờ, tôi kích động lập tức ấn nút nhận nghe.

"Tiểu Bảo." Giọng tôi hơi run rẩy mà gọi nàng, sau đó đứng lên đi đến ban công.

"Mạt nhi, tớ rất nhớ cậu! Cậu có khỏe không? Chú dì có làm khó dễ cậu không?" Giọng Yen hơi nhỏ, nhưng nghe ra có phần sốt ruột.

"Từng giờ từng phút tớ đều nhớ cậu, ngủ không yên, khó chịu. Ba mẹ không mắng tớ cũng không đánh tớ, mấy ngày nay mẹ còn đang tức giận, hầu như không nói chuyện cùng tớ, ba ba thì không sao, còn an ủi tớ. Cậu thì sao? Tớ đi rồi, chú dì có nói với cậu cái gì không?" Tôi cũng nôn nóng hỏi nàng.

"Mỗi ngày mẹ đều ở nhà với tớ, nói là ở bên tớ, nhưng giống như đang giám sát hơn, tớ đi tập diễn hay đi học mẹ đều đi theo tớ, tớ rất khó mới có thể gọi điện thoại, ngày hôm nay mẹ cùng ba ba đi xã giao, tớ mới có cơ hội ra ngoài gọi cho cậu. Bọn họ mặt ngoài như không có chuyện gì xảy ra, mỗi ngày trôi qua đều vừa nói vừa cười, nhưng tớ biết trong lòng họ vẫn có khúc mắc đối với chuyện của chúng ta." Có thể nghe ra niềm thương cảm trong giọng Yen.

"Ôi! Tớ nghĩ bọn họ đều cần thời gian, có thể hiểu được tâm tình của bọn họ, hi vọng về sau chúng ta có thể thuyết phục họ từng chút một." Tôi bất đắc dĩ nói.

"Mạt nhi, chủ động nói chuyện với mẹ cậu đi, hiện giờ trong lòng dì ấy nhất định rất khó chịu. Trái lại tớ cảm thấy thái độ của ba ba tụi mình sẽ không quá kịch liệt, tớ muốn tìm thời gian nói chuyện với ba." Yen phân tích với tôi.

"Ừm! Tớ cũng cảm thấy vậy, trước tiên tìm cơ hội tâm sự với ba ba, tớ nghĩ sẽ có tiến triển." Tôi đồng ý nói.

"Mạt nhi, tớ sẽ nhớ cậu mỗi ngày, tuy rằng không thể gọi điện thoại cho cậu, nhưng mỗi sáng thức dậy tớ sẽ nói với cậu một câu buổi sáng an lành, một giờ trưa sẽ nói với cậu cùng nhau luyện tập, buổi tối trước khi ngủ sẽ nhìn qua bệ cửa sổ mà nói với cậu lời chúc ngủ ngon, trái tim mình ở bên nhau, cậu nhất định phải khỏe mạnh, biết không?" Khi Yen nói những lời này, nước mắt của tôi liền ào ào chảy xuống.

"Tiểu Bảo... nói cậu yêu tớ đi." Tôi nức nở nói.

"..." Trong điện thoại không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng khóc.

"Tớ sẽ chờ điện thoại của cậu... tớ sẽ nhớ cậu mỗi ngày, mỗi đêm tớ sẽ nhìn vào khoảng trời mà nói... tớ yêu cậu." Tôi nghẹn ngào nói.

"Tớ cũng yêu cậu, rất yêu!" Yen nhịn khóc, nói ra lời yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.