Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 153



Phần mini

13:33:50, 20/4/2013

Ngủ dậy thấy tin tức Tứ Xuyên động đất, hi vọng các bằng hữu ở nơi đó đều bình an, các bạn trong Nhà đều khỏe chứ? Nhớ khi còn học tiểu học, lần đầu tiên tôi trải qua động đất, khi đó tưởng nam sinh nghịch ngợm ngồi sau đẩy tôi, bởi vì bình thường cậu ta hay thích trêu ghẹo tôi, quay đầu lại lườm cậu ta một cái, cậu ta thật là vô tội mà nhìn tôi, sau đó nghe thấy lớp bên đang kêu loạn, rồi tiếng chạy hỗn loạn nơi hành lang, lúc đó tôi không hề ý thức được đó là động đất, lớp chúng tôi là bình tĩnh nhất, chậm rãi xuống lầu sau cùng. Lúc biết được đó là động đất, mới biết sợ, luôn cảm thấy những việc này sẽ không phát sinh ở trên người mình, ngây thơ cho rằng chỉ có Nhật Bản mới có thể động đất. Sau khi tan học chạy đến bệnh viện của mẹ, bảo mẹ và ba ba mau chóng dọn nhà, mẹ cười hỏi chuyển đi đâu? Tôi lắc tay mẹ và nói đi nhà bà ngoại hay bà nội đều được, nhà chúng ta không an toàn, bà ấy dở khóc dở cười mà nhìn tôi, bắt đầu phổ cập kiến thức về động đất cho tôi.

Sau đó qua một tuần, trong lớp tiếng Anh, đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm, phản xạ có điều kiện của tôi chính là lại động đất, sau đó một nam sinh trong lớp hét to lên, tôi không thèm nghĩ ngợi gì liền xông ra khỏi cửa như bay, khi đó dáng tôi cao, bị xếp ngồi ở vị trí thấp, cửa cách tôi rất gần, tôi là người chạy xuống tầng trệt đầu tiên của toàn trường, xưa nay chưa từng thử chạy nhanh như vậy, còn hơi bội phục chính mình một hồi, trong sân trường vô cùng hỗn loạn, xảy ra chuyện người giẫm người, có mấy học sinh bị thương.

Kết quả biết được đây là động đất giả, mọi người đều sợ bóng sợ gió một hồi, là vì bên ngoài có mấy chiếc xe công trình cỡ lớn đi qua khiến cho rào bảo hộ hành lang sản sinh những tiếng vang ầm gây ra hiểu lầm. Bây giờ nhớ đến cảm thấy vừa buồn cười vừa rất sợ, động đất đúng là khó lòng phòng bị, thật buồn là khoa học kỹ thuật phát triển như thế mà cũng không thể dự đoán chuẩn xác được.

Chương 153

22:21:07, 20/4/2013

Nghe xong điện thoại của Yen tâm trạng mãi không thể bình tĩnh lại được, nằm lại trên sô pha ở phòng ngủ của Tiểu Toàn, bên tai còn vang vọng giọng nói của nàng, không biết lần sau nàng bao giờ mới tìm tôi? Lo lắng nhắm mắt lại, nghĩ đến chuyện tối nay làm sao chủ động nói chuyện với mẹ, làm sao tìm cơ hội nói chuyện với ba, sau nghỉ đông tôi phải như thế nào mới có thể làm cho thời gian trôi mau.

"Ôi chao! Mạt nhi, Tiểu Quân ở trên QQ nói cha cậu ấy có một chiếc motorola đời cũ, để ở nhà cũng vô dụng, cậu ấy bảo cậu đến nhà cậu ấy mà lấy, tạm thời dùng trước." Tiểu Toàn hưng phấn gọi tôi.

"Thật? Quá tốt rồi! Quả là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tớ đi trước ha." Tôi nghe xong sướng chết mất, đứng vọt dậy từ trên ghế sô pha, lập tức chạy đi nhà Tiểu Quân.

Cầm dùng thử điện thoại di động thấy không có vấn đề, chỉ là pin nhận sạc không tốt lại đột nhiên chết máy, nhưng dù sao cũng tốt hơn không có mà dùng. Sau khi cảm ơn ba ba Tiểu Quân và trăm dặn ngàn dặn để chú ấy đừng nói cho người nhà tôi, chạy về nhà lấy tiền đi mua thẻ điện thoại, nạp thẻ xong ngay lập tức gọi cho Tư Khiết cùng Thiên Hi.

"Ha ha, cậu phải giấu kỹ chiếc điện thoại này, đừng để Trần chủ nhiệm phát hiện, nhớ chỉnh chế độ rung, lúc Tiểu Bảo gọi cho tớ, tớ sẽ thông báo cho cậu ấy." Tư Khiết nhận được điện thoại của tôi thì rất mừng rỡ.

"A! Bây giờ chúng mình thành tổ chức ngầm rồi, nếu không chúng mình mỗi đứa một cái bí danh? Tớ gọi là Động Động Quải (007), lão đại gọi là Động Động Yêu (001) thế nào?" Thiên Hi kích động nói trong điện thoại, tôi bị chọc cười bởi tính trẻ con của nàng, gọi cho hai nàng xong, tiếp đó gọi cho Tiểu Đằng cùng Mạn Văn.

"Mạt nhi, chớ suy nghĩ quá nhiều, sự tình đi giải quyết từng bước một, trò chuyện nhiều hơn với lão đại lão tam và bạn bè của cậu, nhớ tớ thì nhắn tin cho tớ, tớ gọi về cho cậu." Sau khi Tiểu Đằng hiểu rõ tình huống của tôi thì đau lòng nói, tôi cảm động không biết nói gì cho phải.

"Chao ôi! Cục cưng của tớ, rốt cuộc nghe được giọng của cậu rồi, Thiên Hi nói với tớ chuyện của hai cậu, gấp chết tớ mất, tình huống bây giờ thế nào? Phải gắng gượng nha! Thủ vững trận địa, đừng để "kẻ địch" doạ chạy." Mạn Văn vừa nhận được điện thoại của tôi liền nói một tràng nhanh như súng máy, không hổ là một đội ăn ý với Thiên Hi, nghĩ gì cũng giống nhau, nghe giọng chị cả ngốc của nàng tôi liền cười vui vẻ, nghe hội chị em ủng hộ, trên người tích góp năng lượng, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, dang ra hai tay mỉm cười hít sâu một hơi, cho dù khó khăn to lớn hơn nữa, tôi cũng phải nỗ lực trăm phần trăm, chiến đấu vì hạnh phúc của mình.

Về đến nhà, mẹ đã bận bịu ở trong phòng bếp, nhìn bóng lưng của mẹ, mũi cay cay, chậm rãi đến gần mẹ, ôm lấy lưng mẹ, thân thể dán thật chặt vào mẹ, ngửi mùi hương quen thuộc này, mắt ngấn lệ, đã lâu không ngửi mùi hương của mẹ, thật là ấm áp, mùi hương này là nơi tôi nương tựa từ nhỏ đến lớn.

"Về rồi?" Mẹ bị cử động của tôi dọa hết hồn, nhưng rất nhanh nghiêng đầu bình tĩnh hỏi tôi, giọng nói dịu dàng và thương yêu, trở về lâu như vậy đây là lần đầu tiên tôi được nghe giọng nói đã lâu không nghe này.

"Mẹ! Đừng giận con, được không? Nhìn mẹ khổ sở thương tâm con còn khó chịu hơn." Tôi dùng sức ôm chặt mẹ, chỉ lo mẹ sẽ giãy khỏi tôi, nghẹn ngào nói.

"Tuy con lớn rồi, nhưng ở trong mắt mẹ và ba, con vẫn còn là con nít, ba mẹ hi vọng con có thể đi con đường bình thường, hi vọng sau này con sống hạnh phúc hơn ba mẹ, con có thể hiểu cho ba mẹ không?" Mẹ buông xuống rau trong tay, hai tay đè xuống tay của tôi, nghiêng đầu chân thành nói với tôi.

"Con hiểu! Ba mẹ cũng là vì tốt cho con." Tôi biết họ rất yêu tôi, bây giờ không thể kích động nói với mẹ suy nghĩ của tôi, như vậy sẽ làm mẹ càng thêm khổ sở, hòa hoãn mới là quan trọng nhất.

"Vậy là tốt rồi, đứa bé ngoan. Mẹ sẽ không vì chuyện này mà chia lìa tình hữu nghị giữa con và Tiểu Bảo, mẹ vẫn quý con bé, nhưng bây giờ là thời kỳ không bình thường, hai nhà chúng ta nhất định phải quyết tâm tạm thời ngăn cách các con liên hệ, hi vọng hai đứa có thể hiểu cho tấm lòng của ba mẹ, tất cả cũng là vì tốt cho các con, biết không?" Mẹ xoay người giúp tôi lau nước mắt, nghe ý của tôi là tán thành với ý kiến của mẹ, rốt cuộc cười vui vẻ lên, tuy rằng tôi có chút bất đắc dĩ, nhưng giờ phút này có thể làm cho mẹ cười tốt hơn bất cứ thứ gì.

Bầu không khí trong nhà khôi phục lại như trước, lúc ăn cơm một nhà ba người rốt cuộc vừa nói vừa cười, khi mẹ rảnh rỗi sẽ dẫn tôi ra ngoài đi dạo, hoặc cùng ba ba đi tìm món ngon, sau khi Tư Khiết cùng Thiên Hi biết không có chuyện gì cũng dám tới nhà chơi, thời gian trôi qua từng ngày, bọn họ rất để tâm không bao giờ nói đến đề tài về Yen. Ngoại trừ buổi tối cùng lúc ngủ thì tôi cất điện thoại ở nơi kín đáo, ban ngày hầu như luôn đeo ở trên người, Yen hẹn tôi chỉ có thể tìm tôi vào ban ngày.

Tết âm đến, từ 28 tết đã bắt đầu rơi mưa phùn, hôm nay là đêm 30, đợi cả ban ngày cũng không đợi được điện thoại của Yen, cách lần trước trò chuyện đã được một tuần lễ rồi, tôi biết nghỉ tết nàng càng khó tìm được thời gian để gọi cho tôi, bởi vì phải đi thăm người thân cùng ba mẹ, trong lòng thật sự nhớ nàng, khi ở nhà bà nội ăn bữa tiệc đêm giao thừa, tay luôn vuốt ve điện thoại di động trong túi quần, nghĩ nàng có thể đột nhiên tìm tôi hay không.

"Mạt Mạt, ông nội đang gọi con đấy, không nghe thấy?" Lúc này ba ba ngồi ở bên cạnh khẽ chạm vào cánh tay của tôi, tôi mới biết tôi nghĩ đến thất thần, mặt đỏ lên, ngại ngùng cười.

"Ông bảo con ăn nhiều hơn." Mẹ mỉm cười nói với tôi, tôi vội vàng gắp lên thịt trước mặt bắt đầu ăn ngồm ngoàm.

"Mạt Mạt làm sao vậy, hình như đêm nay không thấy ngon miệng? Thịt dê cháu thích ăn nhất cũng không động đến." Cô lớn ngạc nhiên nhìn tôi, tiếp đó gắp một miếng thịt dê vào trong bát tôi.

"Cảm ơn cô lớn, buổi trưa hôm nay có lẽ cháu ăn đồ vặt nhiều quá." Tôi cười mà nói dối, không dám đối diện với họ, cúi đầu và cơm ăn.

Sau khi cơm nước xong, cả nhà vui cười cùng nhau xem ti vi, tôi đi tới sân sau muốn hóng mát một chút, lấy điện thoại di động ra, sững sờ nhìn màn hình vàng nhạt, không có thông báo cuộc gọi đến, khẽ thở dài một hơi thả lại điện thoại vào trong túi quần, nhìn bầu trời mưa lâm râm, cảnh sắc này càng khiến tâm tình của người ta thêm mất mát, không cảm giác được vui sướng ngày tết, trong lòng trong đầu đều là nàng.

"Con gái, trời mưa sao lại đứng bên ngoài? Coi chừng cảm lạnh." Đột nhiên ba ba đứng ở bên cạnh tôi, cánh tay rắn chắc ôm lấy bờ vai của tôi.

"Con ăn hơi no rồi, muốn ra đây đứng một lúc, lát nữa con liền đi vào." Tôi ôm eo ba ba, mỉm cười nói.

"Có phải là nhớ nàng không?" Ba ba nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi.

"..." Tôi bị câu hỏi của ông làm kinh ngạc, hơi há miệng mở to mắt nhìn ông, nhất thời nói không ra lời.

"Ba ba biết trong lòng con muốn cái gì, cũng biết con mỗi ngày trải qua không vui, tuy rằng con luôn mỉm cười ở trước mặt chúng ta, nhưng nụ cười này không phải xuất phát từ nội tâm. Nhìn con mỗi đêm đứng đờ đẫn thật lâu ở ban công, trong lòng ba ba cũng khổ sở, cảm thấy như là ba mẹ tước đoạt tự do và tình yêu của con, từ trước đến nay con không bao giờ để cho ba mẹ phải bận tâm, là sự kiêu ngạo của ba mẹ, ba mẹ không có quá nhiều yêu cầu đối với con, chỉ mong con sống vui vẻ hạnh phúc, không nghĩ rằng con sẽ gặp phải tình yêu đặc biệt như vậy, lúc đó ba ba thật sự bị con làm giật mình, cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi đồng thời cũng khó mà tin tưởng và lý giải. Nhưng những ngày qua bình tĩnh ngẫm lại, con gái của ba luôn là người làm việc rất đáng tin, không ngừng hồi tưởng lại đêm hôm đó con trở về nói với ba mẹ, con nói con sẽ có trách nhiệm đối với hành vi của mình, ba mới nhận ra rằng con đúng là lớn rồi, không còn là đứa nhỏ trong mắt chúng ta nữa, con có cách nghĩ của mình, tình cảm trong lòng con không kiểm soát được con sẽ yêu ai, mà ba mẹ cũng không ngăn cản được. Hiện tại ba ba muốn biết suy nghĩ chân thật nhất trong lòng con, mong con có thể coi ba như một người bạn thân mà nói hết tất cả không giấu diếm cái gì, được không?" Vốn muốn tìm cơ hội nói chuyện với ba ba, không nghĩ rằng ông lại chủ động tìm tôi nói chuyện, dùng sức để cho nội tâm kích động của mình mau chóng bình tĩnh lại.

"Ba ba, cảm ơn ba có thể lắng nghe cảm thụ của con. Đúng, mấy ngày nay con trải qua không vui vẻ tẹo nào, con rất rất nhớ cô ấy, nhớ đến đau lòng. Con cảm thấy vận mệnh đang trêu chọc con, để con gặp được tình yêu chân thành, nhưng giới tính lại giống nhau. Chúng con yêu nhau trong ngọt ngào và đau khổ, sợ hãi ánh mắt khác thường của người khác, sợ hãi gây ra tổn thương đối với người nhà, cảm thấy chúng con là những con người tối tăm khác thường, không thấy được ánh sáng, không nhận được chúc phúc. Nhưng dù thế nào cũng không thể lừa dối trái tim mình, con thực sự đã yêu cô ấy, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy trái tim con đã đập thình thịch, không có lý do gì, hết thảy đều tự nhiên như vậy, chung sống lâu với nhau, càng ngày càng không thể ngừng yêu cô ấy, phẩm chất, khí chất, sức hút cùng tài hoa của cô ấy hết sức hấp dẫn con, cô ấy cho con hấp thụ rất nhiều năng lượng, để con nỗ lực học tập, để có thể trở thành người ưu tú như cô ấy. Chúng con đã từng muốn chấp nhận tình cảm của người khác để trốn tránh đoạn tình yêu không bình thường này, nhưng kết quả vẫn không thể buông bỏ được đối phương, trái lại càng thêm kiên định muốn ở bên nhau, đã không thể rời bỏ lẫn nhau. Con có thể sâu sắc cảm nhận được sự che chở và bảo vệ mà cô ấy đối với con, tinh tế đến mức có thể hòa tan trái tim con, mỗi ngày con không gặp được cô ấy thì sẽ rất nhớ cô ấy, biết cô ấy phải xuất ngoại trong lòng sẽ rất đau khổ, rất xoắn xuýt, buổi tối tỉnh dậy nghĩ tới những thứ này sẽ không nhịn được mà bật khóc, con không dám tưởng tượng nếu cô ấy rời khỏi con, cuộc sống của con sẽ trôi qua thế nào. Cô ấy bảo con đợi cô ấy, cô ấy nhất định sẽ trở về tìm con, con cũng tin tưởng cô ấy, đồng ý chờ cô ấy trở về. Ba ba, con không mong ba tiếp nhận chúng con, chỉ mong ba có thể hiểu cho con, con biết con rất ích kỷ, không để ý đến cảm thụ của ba mẹ, nhưng con thật sự không kiểm soát được chính mình." Tôi đã nói không được nữa, ôm ba ba mà khóc lên.

"Ôi! Ba ba hiểu tâm tình của con, nhưng sau này các con thật sự ở bên sau sẽ đối mặt với rất nhiều vấn đề, như là không thể sinh con, đến khi về già các con không ai chăm sóc làm sao bây giờ? Với cả làm sao đối mặt với bạn bè thân thích?" Ba ba vỗ nhẹ sau lưng tôi, thở dài nói.

"Đứa trẻ có thể nhận nuôi, con không để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ muốn ba mẹ lý giải là tốt rồi." Tôi nghẹn ngào nói.

"Được rồi, đừng khóc! Trước giờ chưa từng thấy con thương tâm như vậy, ba ba muốn con ăn tết thật vui vẻ, con cũng đừng gấp nói cái gì với mẹ con, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, Tiểu Bảo xuất ngoại cũng có rất nhiều ẩn số, qua một quãng thời gian hãy nói tiếp được không?" Ba ba ôm tôi, dịu dàng nói.

"Vậy ý của ba là đồng ý tụi con rồi?" Tôi hơi kích động ngẩng đầu nhìn ông.

"Ba không phản đối nhưng cũng không chấp nhận hoàn toàn, nếu như các con xa nhau mấy năm mà vẫn còn tốt như vậy thì ba không còn gì để nói, hiện tại quá nhiều điều chưa rõ, ai biết qua mấy năm sẽ xảy ra cái gì, hiểu ý của ba chứ?" Ba ba gõ lên trán của tôi, mỉm cười nói.

"Đã hiểu, cảm ơn ba ba! Yêu ba chết mất. Moaw." Nghe ba ba nói không phản đối tôi đã sướng điên người rồi, nâng mặt của ông rồi hôn thật mạnh một cái, gánh nặng trong lòng đột nhiên vơi đi một nửa, cảm kích sự rộng lượng, khoan dung và lý giải của ông, đây là phần "quà tặng" quý giá nhất mà ông ấy tặng cho tôi.

"Nhớ là có chuyện thì trao đổi với ba trước, đừng kích động nói chuyện cùng Trần chủ nhiệm, đừng để đến lúc tình cảnh không thể vãn hồi." Ba ba lại nghiêm túc dặn dò tôi lần nữa.

"Tuân mệnh, Doãn đại nhân." Lập tức tỏ rõ thái độ, nghỉ - nghiêm - chào.

Sau khi nói chuyện cùng ba ba làm tôi vui vẻ thật lâu, muốn chia sẻ cùng Yen, nhưng nhìn đồng hồ trên tường đã qua mười một giờ, hẳn là nàng sẽ không gọi cho tôi. An tâm cùng mọi người trong nhà xem dạ hội Tết xuân, tiếng chuông mười hai giờ vang lên, nghe thấy tiếng pháo hoa tưng bừng bên ngoài, cùng các anh chị em đi ra ngoài xem náo nhiệt, ngắm nhìn pháo hoa tỏa ra muôn vàn màu sắc rực rỡ, hai tay đút vào trong túi quần, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mà nhẹ giọng nói: "Tiểu Bảo, năm mới vui vẻ!"

Đêm 30 năm nay ở lại nhà ông bà nội ăn tết, nằm trên chiếc giường xa lạ, lăn lộn khó ngủ, đột nhiên một tiếng rung trong ngăn kéo phá vỡ yên tĩnh trong căn phòng, tôi nhất thời không kịp phản ứng lại, lúc tiếng rung tiếp tục vang, tôi mới ngồi vọt dậy, lập tức mở ra ngăn kéo, ánh đèn trên điện thoại di động lập lòe không ngừng, nhìn thông báo cuộc gọi đến sao mà thân quen đến thế? Đây không phải số điện thoại của ba ba Yen sao? Tim tôi đập nhanh liên hồi, sao chú lại gọi điện cho tôi vào giờ này? Nghi ngờ một lúc rồi vẫn nhận nghe điện thoại.

"A lô." Tôi dè dặt chào hỏi, tim sắp vọt ra ngoài.

"Mạt nhi, là tớ." Giọng nói này không thể quen thuộc hơn nữa, là Yen.

"Tiểu Bảo? Sao cậu có thể lấy được điện thoại của ba cậu mà gọi cho tớ? Làm tớ sợ muốn chết." Tôi thở phào một hơi, rất vui mừng, nhưng trái tim vẫn đập thật nhanh.

"Ha ha! Lớn như vậy, lần đầu tiên làm tên trộm, cảm giác vừa kích thích vừa sợ." Yen ở trong điện thoại nhỏ giọng cười nói.

"Tớ nhớ cậu muốn chết, hôm nay đợi điện thoại của cậu cả ngày, tưởng là cậu sẽ không gọi cho tớ. Tôi trùm chăn lên đầu, nén kích động nhỏ giọng nói với nàng.

"Tớ cũng rất nhớ cậu! Mấy ngày nay luôn muốn tìm cơ hội gọi cho cậu, nhưng phải đi ra ngoài cùng ba mẹ, để cho cậu chờ lâu rồi. Bé ngoan, năm mới vui vẻ!" Yen dịu dàng nói nhỏ.

"Năm mới vui vẻ!" Có thể nghe được giọng của nàng thật tốt, khóe môi của tôi cong lên.

"Qua tết là chúng mình có thể gặp mặt, nghĩ lại thật vui vẻ." Trong điện thoại cảm giác tâm trạng của Yen rất tốt.

"Ừm! Nhưng mà không thể ôm cậu ngủ mỗi tối, nghĩ lại tớ liền phát điên." Tôi buồn phiền nói.

"Có thể nhìn thấy cậu tớ đã thỏa mãn rồi, tớ sẽ nghĩ biện pháp ở lại với cậu lâu hơn một chút mới về nhà." Yen an ủi tôi.

"Đúng rồi, nói cho cậu biết một tin tức tốt đối với chúng mình." Tôi nói với nàng về cuộc trò chuyện tối nay giữa tôi và ba.

"Ba ba cậu thật sự rất thương cậu, tớ muốn cảm ơn chú ấy." Yen vui vẻ nói.

"Tớ đội ơn trong cuộc đời của tớ có nhiều người thương yêu tớ như vậy, tớ cũng phải cảm ơn cậu, cảm ơn ba mẹ của cậu." Tôi chân thành mỉm cười mà nói.

"Ba ba gần đây luôn đi công tác, tớ muốn đợi qua tết rồi nói với ba, hôm nay mẹ còn nhắc đến cậu, mẹ nói mẹ cũng nhớ cậu, nhưng vẫn không cho tớ gọi điện thoại cho câu, sợ mềm lòng." Khi Yen nói, tôi cười vui vẻ. Hai người có rất nhiều lời muốn nói, mười mấy phút ngăn ngắn không thể thỏa mãn chúng tôi.

"Thật sự phải cúp điện thoại rồi, cậu phải ngủ ngoan, đừng đá chăn, biết không?" Yen lưu luyến nói với tôi.

"Ừm! Cậu cúp trước đi, như vậy tớ mới an tâm ngủ." Tôi không nghe theo, nói.

"Không được! Cậu cúp trước đi." Yen bá đạo nói, cứ như vậy vì vấn đề ai cúp trước, chúng tôi giằng co nhau mấy phút, cuối cùng là tôi nghe nàng, cúp điện thoại, đêm nay có thể ngủ một giấc ngon lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.