Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 161



12:58:08, 16/5/2013

Mười câu nói rất đẹp, rất thật, rất đau:

Không thích thì đừng chọn, thích thì phải kiên trì. Bên nhau là một loại duyên phận, đừng dễ dàng để người thích bạn phải khóc lóc đau lòng, cố gắng quý trọng từng phút bên nhau, hồi ức tốt đẹp nên nhường chỗ cho hạnh phúc và tươi cười. Cho dù gặp phải chuyện gì, cũng đừng dễ dàng nói rằng bạn không thích tôi, đừng dễ dàng từ bỏ đoạn tình cảm này của chúng ta, bởi vì, người tiếp theo chưa chắc tốt hơn tôi!

Tuyệt đối đừng bởi vì ánh mắt của người khác mà thay đổi tình cảm chân thành của chính mình, đừng sống ở trong ánh mắt của người khác mà đánh mất bản thân! Vì thế, chúng ta nên để tâm và gìn giữ tình yêu thuộc về mình. Thế gian không có một tình yêu nào là hoàn mỹ, cũng không có một phần tình cảm nào là không có chút khuyết điểm!

14:14:30, 16/5/2013

Vốn dĩ tối nay đăng truyện, lúc viết, Tiểu Bảo tự mình lắp thiết bị nhà bếp không được, tôi đi hỗ trợ, bây giờ rốt cuộc cũng lắp xong nốt cái công tắc dụng cụ và bếp, ngày mai nhà bếp có thể chính thức mở bếp rồi! Trước tiên làm món ngon gì mới tốt đây? Gia trưởng còn rất chú trọng nói rằng phải chọn giờ thật lành để mở bếp, chúng tôi phải nghe lời lão nhân gia nha...

PS: Bức vẽ miêu tả bằng bút chì bên dưới, là Yen vẽ vào lúc cấp ba, dream house mà nàng luôn ao ước, hiện tại chúng tôi cùng hoàn thành tâm nguyện rồi, rất vui vẻ, nỗ lực những năm này là đáng giá...

[ Ai cần ảnh thì xin mình: ảnh nhà bếp và ảnh Yen vẽ]

Chương 161

14:09:26, 17/5/2013

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Yen phải cùng người nhà về nhà nghỉ ngơi, lưu luyến nhìn nàng rời đi, chúng tôi hẹn nhau ngày mai gặp mặt. Tối nay ba mẹ thịnh tình mời các thân bằng cố hữu đi ăn tiệc khánh công, hội chị em đều đến, giáo sư Điền hẹn trưa mai ăn cơm riêng. Trong phòng ăn, mọi người náo nhiệt rất lâu mới tan cuộc, tôi cùng ba mẹ về nhà cô cô ở, ngày mai không có lớp, có thể ở bên họ nhiều hơn.

"Con gái, sắp tốt nghiệp rồi, có tính toán gì chưa?" Trở lại nhà cô cô, cả nhà ngồi ở trong phòng khách tán gẫu, ba ba hỏi.

"Con muốn ở lại đây làm giáo viên." Tôi trả lời rất khẳng định, bọn họ đều mỉm cười gật đầu.

"Hai người không mong muốn con gái ở lại bên người à?" Cô hai cười nhìn ba mẹ hỏi.

"Dĩ nhiên muốn giữ nó ở lại bên người, nhưng mà bọn chị muốn cho nó có thể bay xa một chút, đô thị loại một sẽ tốt hơn cho sự phát triển của nó, mặc dù ở nhà có thể sinh sống an nhàn vô lo, nhưng sẽ nuốt chửng lý tưởng và tiền đồ của nó, nếu vậy bọn chị thà rằng để nó xông xáo nhiều hơn." Lúc mẹ nói lời này, tôi cảm thấy mẹ vô cùng vĩ đại, tư tưởng cởi mở.

"Thế phải bắt đầu làm sơ yếu lý lịch thôi, hiện giờ ở bên ngoài cạnh tranh lớn vô cùng, với lại cũng phải dựa vào quan hệ, nói với cô nhỏ xem con muốn đi vào trường học nào, cô muốn chuẩn bị sớm cho con." Cô cô là người có kinh nghiệm xã hội phong phú, rất thẳng thắn hỏi tôi.

"Cảm ơn cô cô, con muốn đi tìm bằng bản lĩnh của chính mình, xem thử năng lực của bản thân rốt cuộc đến đâu." Tôi từ chối ý tốt của cô cô.

"Ha ha, đứa nhỏ ngốc, có người nhà nâng đỡ con một tay là tốt biết bao đó, xã hội rất tàn khốc, rất nhiều nhân tài ưu tú bởi vì không có quan hệ mà bị vùi dập." Dượng phân tích với tôi tệ nạn "trường đời".

"Hay là cứ để cho bản thân nó nỗ lực đi tìm thử trước đi, đời người không vấp phải trắc trở không biết cuộc sống không dễ dàng!" Lúc ba ba nói, mọi người trong nhà gật đầu tán thành, sau khi tôi vui vẻ trò chuyện vài câu với họ, lập tức tắm rửa đi ngủ, bồi bổ tinh thần ngày mai gặp người yêu.

Tinh thần căng thẳng cao độ hơn một tháng bỗng nhiên thả lỏng lại, ngủ thẳng một giấc đến khi tự tỉnh, nhìn đồng hồ trên tường gần mười một giờ, vậy mà người nhà lại không đánh thức tôi. Lập tức ngồi dậy mở ra điện thoại di động, muốn gọi cho Yen, nhưng ngẫm lại nàng trở về hẳn là rất mệt, còn đang nghỉ ngơi nhỉ? Dằn xuống tưởng niệm mà buông điện thoại xuống.

Người nhà ngồi túm tụm ở trong nhà bếp uống trà tán gẫu, tôi chào hỏi từng người một, mẹ giục tôi mau đi đánh răng rửa mặt, buổi trưa hẹn giáo sư Điền ăn cơm. Lúc tắm gội, khẽ hát, kì cọ sạch sẽ cho mình từ đầu đến chân, sấy xong tóc mới trở về phòng, nhìn thấy Trần chủ nhiệm cầm điện thoại của tôi ngồi ở bên giường, không biết đang vui vẻ trò chuyện cùng ai, mẹ liếc nhìn tôi một cái rồi phớt lờ tôi tiếp tục tán gẫu, nghi hoặc đờ ra mấy giây mới phản ứng lại, mẹ đang nói chuyện với Yen, tim tôi hồi hộp đập, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm mẹ gọi xong điện thoại.

"Nhìn cái gì? Mẹ không thể cùng Tiểu Bảo nói chuyện à?" Mẹ cúp điện thoại xong tức giận nói tôi.

"Ha ha! Ngài... ngài gọi cho cậu ấy?" Tôi hơi lúng túng mà dè dặt hỏi.

"Vừa nãy nghe thấy điện thoại vang lên rất lâu, mẹ đi vào thấy là Tiểu Bảo gọi cho con, đã lâu không nghe giọng của con bé mẹ liền nhận nghe, con mau thay quần áo đi." Mẹ rất tự nhiên nói.

"Vậy... tụi mẹ tán gẫu cái gì?" Tôi hiếu kỳ hỏi.

"Tiểu bát quái tinh, yên tâm đi! Chỉ là tâm sự việc hàng ngày mà thôi, không như con nghĩ. Đúng rồi, tối nay mẹ và cha con mời cha mẹ Tiểu Bảo ăn cơm, tự con về trường học đi." Mẹ đứng lên đi ra ngoài cửa, mẹ biết trong lòng tôi lo lắng mẹ sẽ nói với Yen chuyện giữa chúng tôi.

"Hả? Con với Tiểu Bảo không đi được không?" Tôi hơi kinh ngạc kêu lên.

"Khỏi cần, người lớn trò chuyện trẻ con không tham dự." Mẹ quăng cho một câu rồi rời đi, trong lòng tôi nói thầm, đây là họ đang hội nghị bí mật? Hay chỉ đơn giản là tụ họp? Hay là âm mưu gì đó? Da đầu đột nhiên ngứa ran, không dám nghĩ thêm nữa.

Buổi trưa cùng giáo sư Điền ăn cơm xong, tôi viện cớ phải về trường học, chào tạm biệt với ba mẹ rồi lập tức gọi chiếc xe taxi đi về nhà Yen, mười phút sau đến cổng tiểu khu liền gọi cho nàng.

"Tiểu Bảo, ngủ có ngon không?" Tâm tình phấn khởi còn có chút hồi hộp.

"Ngủ một giấc no nê, cậu thì sao? Cơm nước xong rồi?" Giọng Yen rất ngọt ngào.

"Ừm! Ăn xong rồi, tớ ở cổng tiểu khu nhà cậu, tiện đi ra không?" Tôi vui vẻ nói.

"Hả? Đứa ngốc, sao không gọi điện thoại trước cho tớ? Chờ tớ, tớ thay xong quần áo liền ra ngay." Yen sốt ruột nói.

"Ha ha, đừng nóng vội! Tớ chờ cậu." Cúp điện thoại xong, bồi hồi ở cổng, sắp được gặp nàng rồi, tâm tình rất kích động, ngẫm lại hay là đi đến tầng trệt chờ nàng đi, như vậy có thể rút ngắn khoảng cách.

Ở cửa thang máy nhìn con số biến hóa trên màn hình, tim đập thình thịch, bỗng nhiên muốn hù dọa nàng, núp ở một khúc quanh chờ nàng. Qua khoảng mười phút, nàng xuất hiện, bước chân vội vàng đi ra ngoài, tôi bước nhanh chạy lên trước, từ sau lưng nàng ôm lấy nàng thật mạnh.

"A!" Nàng kinh hãi hét to.

"Để lại tiền mãi lộ, bằng không sẽ rất thảm, he he!" Tôi bắt chước giọng đàn ông, ồm ồm nói.

"Doãn Hạ Mạt, tên bại hoại này, muốn hù chết tớ à? !" Yen vừa nghe giọng liền biết là tôi, lập tức xoay người nhìn tôi, mặt bị dọa đỏ au.

"Ha ha! Muốn chính là hiệu quả này." Tôi cực kỳ hả hê cười đùa.

"Đáng ghét!" Yen thẹn thùng cười, hai tay ôm chặt eo tôi, môi hôn cổ của tôi, tiếp theo há miệng ra khẽ cắn.

"Không... không có máy thu hình chứ?" Tôi tựa như kẻ trộm con ngươi nhanh chóng chuyển động, coi chừng xung quanh, lòng bị nàng làm cho ngứa ngáy.

"Doãn bé ngoan, hiện tại tớ rất muốn hôn cậu, làm sao bây giờ?" Yen nằm nhoài trên bả vai tôi, lẩm bẩm.

"Đây là nơi công cộng, nếu không... tìm nhà vệ sinh đi?" Ôi! Chỗ thân mật có thể nghĩ đến cũng chỉ có nhà vệ sinh, buồn biết bao kia chứ, vừa bẩn vừa không có tình cảm, Yen nghe xong không nhịn được mà bật cười hì hì.

"Tớ nghĩ đến một chỗ tốt, đi theo tớ!" Yen nói rồi kéo tôi đi ra ngoài.

Tiểu khu xanh hóa rất tốt, đâu đâu cũng có hoa cỏ cây cối, đi theo Yen tới một góc, ở dưới tàng cây không biết là loài cây gì, cây không cao, nhưng rất nhiều lá cây um tùm, hai đứa núp ở bên trong.

"Lại gầy đi rồi, làm tớ đau lòng chết đi được!" Hai đứa nhìn nhau một lúc, Yen xoa mặt của tôi, nói.

"Cậu cũng gầy." Tôi cũng đau lòng nhìn nàng.

Cùng nàng hôn môi là chuyện tươi đẹp nhất, kiềm nén lâu ngày, khiến cho chúng tôi ôm hôn say sưa, ôm nàng thật chặt, thật hi vọng mãi mãi dừng lại tại thời điểm tươi đẹp này. Đột nhiên nghe thấy có tiếng động, tôi và Yen nhanh chóng rời khỏi thân thể nhau, đồng thời nhìn ra phía ngoài, thấy một bé trai ba, bốn tuổi cầm một que gậy và chiếc lọ, ánh mắt ngây thơ nhìn chằm chằm hai đứa, tôi cùng Yen kinh ngạc nhìn nhau, tim đập nhanh hơn, miệng chữ O nhìn bé trai.

"À... chị gái này bị hạt cát bay vào mắt, chị giúp chị ấy thổi thổi." Tôi không biết phát thần kinh cái gì, bịa chuyện giải thích với đứa trẻ bé bỏng này, sau khi cu cậu nghe xong mặt không cảm xúc mà xoay người rời đi.

"Ha ha ha! Doãn Hạ Mạt, tớ bị cậu làm cười chết rồi." Yen vỗ bụng cười đứt hơi.

"Cậu còn cười?! Thằng bé đó có quen biết với người nhà cậu không?" Tôi sốt ruột hỏi.

"... Không quen biết!" Yen lấy lại sức mới trả lời tôi.

"Phù! Vậy thì tốt!" Tôi thở phào nhẹ nhõm, không ngờ rằng lần đầu tiên vụng trộm trong rừng cây liền bị người ta phát hiện, thật thất bại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.