Văn Văn thân ái của tớ, hôm nay là sinh nhật của cậu nha, giờ này tớ cùng Tiểu Bảo gian nan bò dậy để nói với cậu một tiếng sinh nhật vui vẻ, hàng năm đều có tớ ăn sinh nhật cùng cậu, năm nay ngoại lệ, Màn Thầu à, tớ rất nhớ cậu, gọi điện thoại cho cậu lại không ai nghe, gọi cho hội chị em lại không người tiếp, có phải là các cậu ở bên ngoài chúc mừng hay không? Chúng tớ nhớ các cậu chết mất, gặp lại trong mơ nha, chúng tớ lại đi ngủ một lát ha, cậu phải nhìn thấy nha! Yêu cậu! @Tiểu Màn Thầu của nhà Mạt
00:30:28, 18/5/2013
A! Mọi người đều nhớ sinh nhật của Màn Thầu sao? Tôi cảm động chết mất, nàng nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ, tôi theo thời gian quốc nội 12 giờ đúng gọi điện thoại cho nàng vẫn không ai nhận nghe, gấp chết tôi, hừ! Đồ xấu! Tớ tiếp tục ngủ thêm một lát đây, đừng để ý đến tớ! Tuyệt đối đừng đánh thức tớ!
11:29:56, 18/5/2013
Đã lâu không làm cái thông báo, hơn nữa còn là thông báo vào buổi trưa trong nước nha, khụ khụ! 3, 2, 1, bắt đầu!
Các vị bằng hữu, chào buổi trưa, Doãn bé ngoan rất lâu rồi không xuất hiện ở trên màn hình, ngày hôm nay rốt cuộc ló mặt, là muôn người chờ mong hay là đã bị khán giả lãng quên vứt bỏ rồi đây? Xem liền biết, xin hãy dõi theo kênh TYTV đồng hành, bằng hữu có thể tóm lại nàng nhớ nói với nàng một tiếng: "Nhớ bạn!", blog của nàng đăng ca khúc mới, nể nang mặt mũi có thể đi nghe một chút, trên đây là phóng viên TYTV – Trứng Muối đưa tin!
13:34:47, 18/5/2013
Dọc đường hai đứa nắm tay đi từ tiểu khu đến cổng, nhiều lần nhìn dung nhan của đối phương. Khí trời mùa xuân dần dần ấm lên, mặt trời ấm áp chiếu vào trên mặt nàng có vẻ nhu hòa điềm tĩnh, áo sơ mi chấm hoa trắng đen cùng với chiếc quần bò lửng, lại phối thêm đôi giày Anh thục nữ, hiện ra cảm giác thoải mái thời thượng, thích phong cách ăn mặc của nàng, cho dù mặc thế nào cũng xinh đẹp như vậy, mỗi lần viết chu ký đều sẽ tỉ mỉ ghi lại trang phục nàng mặc, lúc nhớ lại trong đầu lập tức hiện ra nàng khi đó.
"Thân ái, cậu muốn đi đâu?" Đi ra cổng, nhìn xe cộ qua lại, tôi hỏi Yen.
"Cậu đi đâu tớ liền theo cậu đi đó." Yen chỉnh lại sợi tóc bị gió thổi hơi rối của tôi, dịu dàng mỉm cười mà nói.
"Tớ sợ nhất là đưa ra quyết định, cậu luôn giao cho tớ vấn đề khó." Tôi làm nũng chu môi nói.
"Ha ha! Thật ra đi lung tung khắp nơi cũng không sao, chỉ cần có cậu ở bên là được rồi." Yen nắm lấy mu bàn tay của tôi, cười nói.
"Ừ! Cậu chờ một chút." Tôi đột nhiên nhớ ra một thứ, lập tức kéo ra khóa túi ba lô, tìm kiếm đồ vật, Yen tò mò lại gần nhìn.
"Ha ha! Tìm được rồi, cùng tớ đi ăn lẩu kem đi, đây là một tấm phiếu miễn phí mấy ngày trước DK cho tớ, tớ vẫn luôn muốn chờ cậu trở về cùng đi ăn đó, may là bây giờ nhớ đến, bằng không qua mấy ngày liền hết hạn." Tôi vui vẻ cầm tấm phiếu lắc lư ở trước mặt nàng, nói.
"Món lẩu + kem? Khó có thể tưởng tượng, vẫn là lần đầu tiên nghe đó, vậy nhất định phải đi mở mang kiến thức một chút, bé ngoan, mau dẫn tớ đi đi!" Yen ôm cánh tay của tôi, ngọt ngào dịu dàng tựa vào bả vai của tôi mà nói, bình thường giọng nói ngọt chết người này của nàng luôn khiến tôi bị điện giật đến chóng mặt, đầu óc không hề nghĩ ngợi liền dẫn nàng đi về phía bên phải theo phản xạ quán tính.
"Cậu có chắc là đi về phía này không? Đây không phải là hướng đi trung tâm thành phố mà." Yen thắc mắc.
"Hả? Ồ! Đúng ha, đi nhầm, ha ha!" Tôi ngượng ngùng gãi sau gáy, cười khúc khích.
"Cậu đừng dễ thương như vậy có được không? Thật muốn cắn cậu một cái." Vẻ mặt Yen như muốn ăn sạch tôi nói, tôi kéo nàng chạy chậm, tiếng cười lanh lảnh cực kỳ vui vẻ.
Đi đến một cao ốc hiện đại ở trung tâm thành phố, đi vào tiệm chuyên doanh Haagen-Dazs, bị kem ở đây hấp dẫn sâu sắc, đối với con gái mà nói thật sự không hề có sức chống cự, nhưng mà chi phí ở đây không phải đắt một cách bình thường, học sinh như chúng tôi sẽ không chọn ăn nó, phải cảm ơn DK nha! Tìm một góc ngồi xuống, đưa phiếu cho nhân viên phục vụ, chờ mong món lẩu kem.
"Sao bỗng dưng cậu lại muốn làm móng vậy?" Lúc đầu đã chú ý đến, nắm lấy tay nàng tỉ mỉ nhìn móng tay của nàng, như là hoa văn chạm trổ, rất đẹp.
"Chị tớ thích kinh doanh cái này, từ Canada trở về nước chị ấy lại bắt tớ làm thí nghiệm, có điều tớ cũng rất thích chơi cái này, bạn của chị ấy cũng bảo tớ đi làm thí nghiệm, ha ha." Yen nói rồi cầm lấy tay của tôi quan sát.
"Đừng có mà có ý đồ gì với tớ nha, móng tay giá đỗ của tớ nhỏ như vậy, không có đất dụng võ cho cậu." Nhìn ánh mắt phát sáng của nàng, tôi biết nàng nghĩ cái gì, mau chóng cản nàng.
"Bạn học Hạ Mạt, móng tay bé nhỏ của cậu cũng thật là đáng yêu, ừm! Tớ miễn cưỡng có thể giúp cậu vẽ một đóa hoa nhỏ, như vậy cũng rất đẹp." Yen cười tít mắt nhìn tôi.
"Không được! Giờ tớ nghĩ đến mười cái móng tay bị vẽ hươu vẽ vượn liền nổi da gà." Tôi lập tức rụt tay trở về, từ chối.
"Sẽ không, rất xinh, cậu cứ cho tớ thử xem nha?" Yen bắt đầu làm nũng, tôi ra sức lắc đầu, nàng lập tức bĩu môi nhìn tôi.
"Được rồi! Đến lúc đó tớ cho cậu làm là được chứ gì." Mềm lòng, dù sao cũng không làm luôn bây giờ, đáp ứng trước.
"Không cần đến lúc đó đâu, hiện tại có thể làm luôn, tớ đem theo đồ dùng." Yen hơi hưng phấn lập tức mở ra túi.
"Không phải chứ?!" Tim tôi đóng băng, sợ hãi nhìn nàng.
"Ha! Kem đến rồi, ăn trước hẵng làm." Lúc này nhân viên phục vụ đi đến, Yen thả ra công cụ trong tay, tôi nhìn mỹ vị trong khay của nhân viên phục vụ, tâm tình lập tức thay đổi.
"Oa! Thật nhiều quả cầu tuyết hương vị khác nhau, thoạt nhìn ăn thật ngon nha! Ể... thế nhưng món lẩu đâu?" Tôi nghi hoặc hỏi nhân viên phục vụ, trông thấy cô ấy đặt một cái bếp rất nhỏ lên bàn, bên trong tràn đầy mứt sô cô la, phía dưới bếp đốt lửa nhỏ, cô ấy giảng giải dùng kem chấm vào mứt sô cô la nóng để ăn, cảm giác sẽ rất kỳ diệu, đây chính là món lẩu kem.
"Thật đặc biệt! Nếu như hội chị em đều đến thì tốt." Yen hơi thương tiếc nói.
"He he! Tớ muốn chụp lại, đến lúc đó trở về cho họ xem, cho mấy đứa thèm chết." Tôi cầm điện thoại di động cười gian nói, Yen bất đắc dĩ cười, đưa ngón tay khẽ xoa xoa đầu của tôi.
Thân mật với người yêu sẽ có rất nhiều kiểu, đút cho nhau ăn chính là một kiểu phổ biến. Chúng tôi đã quen với ánh mắt kỳ dị của người xung quanh, không coi ai ra gì mà hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào.
"Cậu có bệnh thích sạch sẽ, nhưng tại sao mấy thứ tớ từng ăn từng ngậm cậu lại không ngần ngại chút nào?" Yen ngậm lấy một cái kem vị matcha, nhìn nét mặt thỏa mãn của nàng, tôi cũng muốn ăn, nghiêng người về phía trước há mồm ra tỏ ý muốn ăn, nàng nhìn xung quanh một lần không có ai, cười tít mắt hôn lên môi tôi, đẩy kem trong miệng vào miệng tôi, lúc tôi ăn say sưa ngon lành, nàng cười ngọt ngào hỏi.
"Bởi vì cậu là một phần thân thể của tớ, hơn nữa tớ cảm thấy trong miệng cậu đều là mật đường ngọt ngào, ăn thật ngon, độc nhất vô nhị." Tôi híp mắt hé miệng cười nói, thực ra khi yêu một người bạn sẽ yêu tất cả của nàng, hết thảy đều là tốt đẹp.
"Vậy sau này tớ già rồi nhai không nổi, cậu cũng phải đút cho tớ ăn như vậy nhé." Yen mở to mắt, ánh mắt long lanh nũng nịu với tôi.
"Đó là hiển nhiên rồi! Tớ muốn cả đời coi cậu như cục cưng bằng sứ mà che chở." Tôi ăn kem, miệng cũng ngọt lên.
"Ơ! Lý Ngữ Yên, có thể gặp cậu ở đây thực sự là quá bất ngờ." Lúc chúng tôi trò chuyện, bên cạnh tôi xuất hiện một chàng trai thân hình cao lớn, nhìn thấy Yen thì phấn khởi tới bắt chuyện.
"Bạn học cũ, về nước khi nào? Lâu rồi không gặp! Thật trùng hợp, cậu cũng tới đây ăn à?" Yen vui mừng đứng lên.
"Trở về chưa được hai tháng, tìm cậu không dễ nha, hôm nay hẹn bạn, cậu ta còn chưa tới, muốn tìm một chỗ ngồi đợi, không nghĩ tới tình cờ gặp cậu, thực sự là quá may mắn, ha ha! Tớ có thể ngồi xuống không?" Vị bạn học này còn không đợi chúng tôi đồng ý đã đặt mông ngồi xuống, Yen giới thiệu cậu ta, Người Nào Đó, bạn bè trước đây chơi cùng, tôi lễ phép mỉm cười say hello.
"Người đẹp đi đến đâu cũng có thể trở thành tiêu điểm nha, tớ đi vào liền nhìn thấy cậu." Người Nào Đó kề sát Yen vô cùng, lúc nói thì khoác tay lên vai nàng.
Tôi ngồi ở một bên yên lặng ăn nghe bọn họ tán gẫu, cái tên này đúng là không khách khí, khoác vai Yen hoài, trong lòng siêu cấp khó chịu, ăn thứ gì cũng bắt đầu trở nên đắng chát, Yen cố ý nghiêng người về phía trước muốn tránh ra, rất nhanh tên kia lại khoác lên, đến khi bạn của hắn gọi điện thoại cho hắn, hắn lưu luyến để lại số điện thoại mới rời đi.
"Thân ái, chúng mình có thể làm móng tay rồi." Yen vui vẻ lấy ra công cụ.
"Không làm!" Tôi tức giận nghiêng đầu qua một bên, bĩu môi.
"Đừng nóng giận mà, cậu ta vẫn luôn tùy ý như thế, đừng tính toán với cậu ta nha?" Yen biết tôi ghen, đứng lên đến bên cạnh tôi ngồi xuống, dịu dàng khuyên tôi.
"Tớ không chịu được người khác chạm vào cậu, nhất là con trai, không muốn, không muốn!" Tôi bắt đầu ngang ngược như là đứa bé, lắc đầu lắc vai giậm chân, hai tay Yen ôm chặt người tôi, không cho tôi lộn xộn.
"Được được được! Tớ đáp ứng với cậu, lần sau nếu có ai khoác vai tớ, tớ lập tức hất tay người đó ra, vậy được rồi chứ?" Yen chọc cười tôi.
"Cậu nói ha, ngoắc tay đóng dấu." Tôi cười hì hì duỗi ra đầu ngón tay.
"Sao cậu trở mặt còn nhanh hơn biến kiểm Tứ Xuyên*? Phục cậu rồi!" Yen cười bất đắc dĩ nhìn tôi, không quên lập tức cầm công cụ bắt đầu giúp tôi làm móng tay, tôi ngoan ngoãn để nàng vẽ tranh trên móng tay như giá đỗ của tôi, toàn bộ hành trình tập trung tinh thần, không nói chuyện cùng tôi, tôi cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn nàng.
(*Biến kiểm là một kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên. Diễn viên mặc trang phục sặc sỡ, di chuyển theo tiếng nhạc, đeo mặt nạ nhiều màu khắc họa các nhân vật kịch tiêu biểu, khi nhạc lên đến cao trào, diễn viên phất quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc đã thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị một tâm trạng khác nhau.)
"Phù! Đại công cáo thành*! Thật đáng yêu nha, ha ha!" Yen cầm lấy tay của tôi tự mình thưởng thức.
(*Đại công cáo thành = Việc lớn đã làm xong.)
"Ây... sao tớ cảm giác trên móng tay như là mọc đầy nhọt." Thực sự không cách nào yêu thích, nhìn đầy tay đều là đóa hoa vừa vàng vừa xanh, thương chết mất móng tay nhỏ của tôi.
"..." Yen vô cùng cạn lời nhìn tôi, gương mặt khinh bỉ ~~~~(>_<)~~~~
==============================================
Ngày hôm nay đăng xong, một lần nữa cảm ơn mọi người đã chúc mừng Văn Văn, tôi nghĩ đêm nay cậu ấy sẽ nhìn thấy được lời nhắn...