Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 59



Từ sau khi Yen tỏ rõ quan hệ của chúng tôi với Trương Khải, hắn cũng không còn cùng Yen ra ra vào vào, có lúc trông thấy chúng tôi sẽ tránh né, tôi nghĩ hắn vẫn còn cực kỳ khó tiếp thu sự thực này đi. Ngày mai sẽ phải đi thành phố XX thi đấu, nếu như không vào được chung kết hai ngày sau sẽ trở về, nếu thành công thì phải 5 ngày. Đêm nay chúng tôi ra ngoài ăn cơm, hôm nay Thiên Hi nhận được phí làm thêm cao, bữa nay nàng phóng khoáng mời chúng tôi ăn sushi, đoàn người đi tới trung tâm thành phố.

"Mạt Mạt, đi đến đó cũng đừng căng thẳng nhé, hát thật tốt." Thiên Hi đụng cốc uống trà nói với tôi.

"Mạt, mấy bài cậu hát đều là bày tỏ tình yêu, nếu như bây giờ cậu có thể yêu đương một hồi, tớ nghĩ cậu sẽ phát huy tốt hơn, khà khà!" Tiểu Đằng nói xong, toàn thể đều cười.

"Ặc. . . cái kia, tớ giả lập tưởng tượng lĩnh hội là tốt rồi, ha ha!" Mặt của tôi bị nói đỏ rồi.

"Ôi chao ơi! Các cậu mau nhìn, ghế dài đối diện chỗ đó có một đôi nữ đang ngồi, động tác rất thân mật, các nàng nhất định là cái đó." Mạn Văn đột nhiên nói.

"Hiện nay có rất nhiều hiện tượng này, không có gì quá ngạc nhiên." Tư Khiết nói.

"Tớ cảm thấy hai người nam cùng nhau tớ liền nổi da gà, thế nhưng hai nữ, có thể chấp nhận, dưỡng mắt." Thiên Hi nói.

"Các cậu không bài xích với điều đó sao?" Yen có chút hưng phấn hỏi.

"Sẽ không, một người bạn thân cao trung của tớ chính là loại khuynh hướng này, tớ ủng hộ cô ấy." Mạn Văn nói.

"Tớ không phản đối cũng không chấp nhận, luôn cảm thấy là lạ." Tiểu Đằng nói.

"Trường học của chúng ta cũng có rất nhiều, ngày đó bạn học của tớ còn tán gẫu với tớ ai với ai là một đôi, khoa XX có cặp nam sinh lớn lên rất đẹp trai, không nghĩ tới là đồng tính luyến, thật lãng phí tài nguyên mà, còn có cái XX mỹ nữ khoa chúng tớ cũng thế, luôn nhìn thấy cô ấy cùng một bạn nữ hôn môi ở trong sân trường, có phải là học nghệ thuật đều có chút tiên tiến không?" Nói đến cái đề tài này Thiên Hi liền thao thao bất tuyệt bắt đầu bát quái. Tôi và Yen lẳng lặng nghe, không lên tiếng, lòng tôi chột dạ, chắc hẳn Yen cũng giống vậy đi.

"Thật ra trước đây thật lâu đã có loại hiện tượng này, chẳng qua là khi đó xã hội đóng kín, không ai dám biểu lộ ra, thời đại bây giờ không giống với lúc trước, vì thế các cậu nhìn thấy liền nhiều rồi." Tư Khiết nhàn nhạt nói.

"Khà khà! Cô gái nhỏ, sao cậu hiểu rõ như vậy? Chẳng lẽ cậu là?" Thiên Hi gian tà cười nhìn Tư Khiết nói.

"Đi chết đi, tớ mới không phải đâu." Tư Khiết đập Thiên Hi, rất tức giận nói.

Sau cơm tối trở về ký túc xá, Yen giúp tôi dọn dẹp hành lý, nghĩ phải cùng nàng xa cách mấy ngày, trong lòng có chút mất mát.

"Ngoan ngoãn chờ tớ trở lại nhé, tớ sẽ nhớ cậu." Tôi thì thầm ở bên tai nàng.

"Ừm! Cậu cũng phải chú ý chăm sóc bản thân thật tốt, cậu lần đầu tiên đi nơi đó, có chuyện gì phải nói với sư huynh sư tỷ, biết không?" Yen dịu dàng nói.

"Ha ha! Bây giờ giọng điệu nói chuyện của cậu khá giống mẹ tớ nhỉ?" Tôi cười trộm.

"Đáng ghét! Người ta đây không phải quan tâm cậu à, ừm! Đó là dược phẩm cần thiết phải mang theo ra ngoài, hữu hiệu tiêu chảy cảm mạo." Yen tiếp tục dặn dò.

"Cảm ơn phu quân, có cậu thật tốt!" Tôi nhỏ giọng đè lại tay nàng nói.

Tám giờ sáng ngày thứ hai chuẩn bị xuất phát, tôi ở phòng đàn đợi học tỷ học trưởng, Yen đi căn tin đóng gói bánh mì và đồ ăn vặt để tôi mang theo ăn, nàng đối tốt với tôi, trong lòng tôi cảm thấy ấm áp.

"Bọn họ còn chưa tới, đi!" Tôi dắt tay Yen đi ra ngoài.

"Hả? Đi đâu?" Yen nghi hoặc hỏi, tôi không trả lời nàng, nắm nàng đi về một phía phòng đàn, nhà vệ sinh.

"Tớ không đi nhà cầu." Yen biết thừa kế vặt của tôi, nở nụ cười quyến rũ nhìn tôi nói, tôi bá đạo kéo nàng vào trong phòng vệ sinh.

"Hôn tớ!" Tôi nhìn thẳng mắt nàng, yêu cầu. Yen mỉm cười đem mặt tiến tới, khi sắp chạm được môi của tôi, rời đi, nàng rõ ràng là đang cố ý khiêu khích.

"A! Nhanh lên một chút, không thời gian rồi." Tôi sốt ruột nói. Lúc này Yen duỗi ra một tay kéo cổ của tôi đến trước mặt nàng, sau đó hôn lên môi tôi, tôi say sưa hưởng thụ lấy thời khắc ngắn ngủi này, không muốn buông ra, tay bắt đầu không an phận.

"Bảo bối! Không được! Nơi này. . . không thích hợp." Yen ngăn trở động tác của tôi, ngượng ngùng thở hổn hển nói.

"Ha ha! Được rồi." Nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng, tôi thật sự có chút không khống chế được.

"Nhớ kỹ phải chú ý giữ ấm, cảm mạo sẽ không tốt, bất luận kết quả thế nào, đều phải dùng tâm tư bình thường mà cư xử, biết không?" Yen lần thứ hai dặn dò.

"Ừm! Lời của cậu tớ sẽ ghi nhớ trong lòng, yên tâm đi." Tôi lưu luyến ôm nàng nói.

Chờ đến khi bọn họ đi tới, giáo sư Điền cũng tới, sau khi cô ấy nói cho chúng tôi vài vấn đề quan trọng, còn yêu cầu chúng tôi phải chăm sóc lẫn nhau, chúng tôi liền xuất phát, Yen đưa tôi đến cổng trường, cùng chúng tôi chờ taxi, lúc xe chạy, đầu của tôi vẫn ngoái lại nhìn, mãi đến khi không nhìn thấy nàng mới xoay người.

Cho tới nay tôi đều rất sợ đi máy bay, luôn cảm thấy không có cảm giác an toàn, vạn nhất cứ như vậy rơi xuống, thi thể cũng không tìm được nữa, sau khi lên tới cabin nhắn tin cho Yen liền tắt điện thoại, thời điểm máy bay cất cánh tôi nhắm chặt hai mắt, thân thể ngồi cứng ngắc, học tỷ bảo tôi thả lỏng một chút, nói hành trình không xa, rất nhanh sẽ có thể tới, nhưng gặp phải khí lưu xóc nảy tôi hoảng sợ muốn chết, không ngừng ra mồ hôi lạnh, nghĩ thầm tại sao còn không mau mau hạ xuống mặt đất.

Hành trình ngắn ngủi này đối với tôi mà nói quả thực chính là đày đọa, sau này lần đầu tiên đi máy bay cùng Yen, nàng biết tôi sợ sệt cái này, luôn cười tôi gan nhỏ.

Sau khi đi tới thành phố XX, chúng tôi trực tiếp đi tới đấu trường, người phụ trách sắp xếp nơi ở cho chúng tôi, sau đó dẫn theo chúng tôi đi phòng tập luyện, trong phòng đều ngồi đầy người, những người dự thi này đều tới từ năm sông bốn bể, một nhân viên công tác phân phát thời gian biểu dự thi, tiếp đó chính là điền bảng và bốc số thứ tự thi đấu ngày mai, đấu vòng loại tôi bốc số khá là gần cuối, cái này thì tôi hài lòng.

Sau khi ăn xong cơm tối, chúng tôi quen biết rất nhiều người dự thi, từng người giới thiệu chính mình, cùng nhau trò chuyện âm nhạc, khích lệ cho nhau ngày mai thi đấu nhất định phải cố lên.

Sáng sớm ngày hôm sau tổ mỹ thanh chính thức bắt đầu thi đấu, mỗi người đều tỉ mỉ ăn mặc chải chuốt bản thân, tôi và học tỷ cũng cực kỳ chú trọng, sau khi trang điểm xong tôi tìm một gian phòng đàn nhỏ bắt đầu luyện giọng làm chuẩn bị, lúc này điện thoại di động vang lên, tôi nhìn số điện thoại quen thuộc, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Tiểu bảo, tớ nhớ cậu!" Không đợi Yen mở miệng tôi đã vội vã nói.

"Ha ha! Sắp tới cậu à? Cố lên nhé." Giọng nói của Yen rất ôn nhu.

"Ừm! Nghe được giọng của cậu tớ tràn đầy năng lượng." Tôi vui vẻ nói.

"Rất nhớ cậu đó! Mới một ngày, tối hôm qua luôn ngủ không ngon đấy." Yen nói.

"Tớ cũng ngủ không thoải mái, nếu nhớ tớ thì nghe bài hát của tớ đi, tớ phải đi ra ngoài làm chuẩn bị rồi, chờ tin tức của tớ." Tôi nói.

Cúp điện thoại xong, đi tới hậu trường làm chuẩn bị, khi một người dự thi trước tôi xuống sân khấu, tôi hít sâu một hơi ra trận, dưới ánh đèn lờ mờ của phòng thi đấu thấp thoáng nhìn thấy mấy giám khảo ngồi kia, sau khi tôi gật đầu ra hiệu bạn tấu dương cầm có thể bắt đầu, bắt đầu biểu diễn.

Có lẽ bởi vì chỉ có mấy giám khảo ở đây, thiếu mất khán giả, lòng tôi không một chút nào căng thẳng, biểu diễn phi thường bình tĩnh, bản thân cảm giác toàn bộ quá trình diễn dịch rất tự nhiên.

Thi đấu quả là quyết liệt, hai vòng đấu loại, thành tích đấu vòng loại và đấu bán kết đều là ngay hôm đó liền công bố, tôi và học tỷ học trưởng đều thuận lợi vào vòng, đến ngày thứ ba chung kết, giáo sư Điền đi tới, cô ấy đến đây khiến lòng của chúng tôi càng thêm ổn định lại, khiến cho tôi càng thêm có lòng tin. Điểm của tôi vẫn xếp hạng thứ ba, kém hai người dự thi khoảng 0.5 điểm, giáo sư Điền cho rằng tôi có thể một lần đột phá, đột nhiên giúp tôi chọn một ca khúc độ khó tương đối cao, để tôi nhanh chóng đi thích ứng.

"Hạ Mạt, biểu hiện lần này của em đã rất tốt, thành tích khẳng định ở trong ba vị trí đầu, sau chung kết em hãy coi như ngày mai là ngày tận thế, em phải thỏa thích hưởng thụ một ngày cuối cùng, buông thả tất cả, hát tốt nó." Thời điểm sắp lên sân khấu, giáo sư Điền khuyên bảo khích lệ tôi.

Thời điểm ra trận, phía dưới sân khấu ngồi đầy người, bầu không khí hoàn toàn không giống với đấu vòng loại và đấu bán kết, tôi nhớ lại lời giáo sư nói với tôi, đôi mắt hơi khép hờ yên tĩnh vài giây, sau đó mở to ra. Đối với chúng tôi mà nói, muốn hát hay, phần quan trọng nhất trong đó là không thể tách rời với bạn tấu dương cầm, tôi phải cảm ơn bạn tấu của tôi, là nhờ kỹ xảo điêu luyện và năng lực lĩnh ngộ của cô ấy, có thể rất dễ dàng mang theo tôi đi vào trong thế giới âm nhạc, tôi biểu diễn quên mình, không hề xem nó là thi đấu, sau khi biểu diễn xong nghênh đón tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Đi tới hậu trường, giáo sư Điền kích động ôm tôi, lúc này trái tim tôi mới nhảy lên dữ dội, giám khảo dưới sân khấu đang chấm điểm, chúng tôi căng thẳng cùng đợi kết quả.

"Doãn Hạ Mạt, tổng điểm cuối cùng là 98.86 điểm, hiện nay là điểm cao nhất, xin mời người dự thi cuối cùng." Người chủ trì đang báo điểm của tôi, tôi nghe được kết quả, tim sắp nhảy ra rồi.

"Ha ha! Số một, Hạ Mạt, hiện nay em xếp số một, chỉ còn người dự thi cuối cùng liền biết kết quả cuối cùng rồi." Giáo sư Điền ôm bờ vai của tôi thật chặt, kích động nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.