Sau khi chính thức nhập học, mấy người chúng tôi cũng bắt đầu bận túi bụi, mỗi người đều tìm được giáo sư dạy học yêu quý, vì vậy đều rất tích cực đi phòng đàn luyện tập. Luyện mệt mỏi, chúng tôi liền đi thăm phòng đàn của mọi người, tán gẫu một lúc. Khai giảng tới nay Yen cũng không đi qua phòng đàn mà học trong lớp của giáo sư Vương dạy, gần như học ở đó suốt ngày, có lúc tôi sẽ bất giác nhớ tới nàng, nét mặt của nàng rất rõ ràng khắc vào trong đầu tôi.
Qua mấy ngày thì tới buổi biểu diễn của sinh viên mới rồi, tôi không biết nên hát ca khúc nào hay, liền đi tìm giáo sư Điền, cô chọn cho tôi một đoạn nhạc kịch, nói tôi mới vừa nhập học không nên hát ca khúc độ khó quá cao, sợ tôi khẩn trương thì không điều khiển được. Giai điệu của bài hát này rất đẹp, người biểu diễn muốn hát được nó, và muốn diễn dịch được thành thạo điêu luyện không phải chuyện dễ dàng, cho nên cô muốn tôi trở về luyện tập thật tốt, còn phải lý giải ý cảnh ca từ. Buổi chiều còn chưa tới năm giờ tôi đã về ký túc xá, nhìn thấy vẫn chưa có người nào trở về, tôi đặt gọn sách, đi tới ban công chậm rãi duỗi cái lưng mệt mỏi, thuận tiện thu hồi quần áo đã hong khô của mọi người. Lúc này đột nhiên có tiếng vĩ cầm truyền vào tai, hình như âm thanh truyền xuống từ trên mái nhà, nghe ra được kỹ năng của người gảy đàn cực kỳ nhuần nhuyễn, có loại cảm giác khấu nhân tâm huyền (làm người xúc động).
Thu quần áo xong, tôi không nhịn được hiếu kỳ, muốn chứng kiến người tài giỏi này, liền chạy đến tầng cao nhất. Lúc lên tới tầng cao nhất, nghe thấy tiếng vĩ cầm cách tôi càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ, băng qua một cổng vòm chính là sân thượng, sân thượng thật là lớn! Đứng ở phía trên phóng tầm mắt ra xa là có thể trông thấy mỹ cảnh của thành phố này. Lúc này tiếng đàn ngừng lại, tôi tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy một bóng lưng xinh đẹp thon dài, nàng mặc một bộ váy dài xanh lục nhàn nhạt, lộ ra xương vai khiêu gợi, tóc búi lên, thấy được cần cổ thật dài.... Đây không phải chính là Yen sao?! Hình ảnh này tôi quen thuộc.
Nàng đặt vĩ kéo lên giá nhạc, dùng khăn lau chuyên dụng lau vĩ cầm, đang chuẩn bị thu dọn gọn gàng. Tôi ở phía sau nàng dịu dàng nói: "Là cậu à?!"
Có lẽ bị tiếng nói của tôi dọa, nàng lập tức xoay người lại, con mắt kinh ngạc nhìn tôi.
"Dọa cậu sợ à? Tớ là bị tiếng đàn của cậu hấp dẫn tới, hóa ra sân thượng của chúng mình là một nơi rất đẹp, được cậu phát hiện sớm nhất." Tôi vừa nói vừa đi tới phía nàng.
"Ừm! Ngày đó mang chăn lên phơi nắng thì phát hiện, tớ rất yêu thích nơi này, có thể làm cho lòng tớ yên tĩnh, cậu là người tốt thứ hai phát hiện nơi này." Yen lấy lại mỉm cười, nhìn tôi nói.
"Tớ tưởng là cậu còn ở chỗ giáo sư Vương đấy, sao hôm nay quay trở về sớm như vậy?" Tôi hỏi.
"Dạ hội biểu diễn của sinh viên mới sắp bắt đầu rồi, cho nên mấy hôm nay thời gian thầy phụ đạo tớ sẽ lâu chút, hôm nay học lại, hiệu quả không tệ, vì thế liền cho tớ về sớm một chút. Ca khúc của cậu chuẩn bị xong chưa?" Yen trả lời.
"Ừm! chuẩn bị xong rồi, chỉ sợ đến lúc đó sẽ căng thẳng." Tôi cúi đầu nhìn giày của mình nói.
Nàng tiến lên đặt tay phải lên vai trái tôi, khóe miệng cong lên, nói: "Mạt Mạt rất hay thẹn thùng đó nha, cố gắng điều chỉnh tâm thái của mình một chút, về sau thường xuyên lên sân khấu biểu diễn thì sẽ không khẩn trương, lúc cậu hát tuyệt đối không nên nhìn khán giả, con mắt chỉ nhìn thẳng phía trước, tưởng tượng phía trước là một vùng phong cảnh, cậu đang hướng về thiên nhiên ca hát. . ." Tôi ngây ngô cười haha, vuốt cổ rồi gật đầu, trong lòng là vui vẻ, vui vẻ vì lần đầu tiên nàng nói với tôi nhiều lời như vậy, hơn nữa lần đầu tiên gọi tôi là Mạt Mạt, tuy rằng rất nhiều người cũng gọi tôi như vậy, nhưng khi nói ra từ trong miệng nàng, tôi cảm thấy không giống nhau.
Về sau cái sân thượng này chứa đựng rất nhiều hồi ức tốt đẹp của hai chúng tôi, có sung sướng, cũng có thương cảm......
Ngày mai sẽ phải biểu diễn chính thức, tôi vội vàng cùng Tiểu Đằng hợp nhạc đệm và làm quen sân khấu, để nàng ấy đệm nhạc cho mình tôi cực kỳ yên tâm, thành tích dương cầm của nàng cũng rất tốt, hơn nữa chúng tôi là chị em tốt, nàng sẽ rất kiên trì phối hợp. Tiếp đó chính là đợi buổi chiều cô cô đem quần áo biểu diễn cho tôi, ngày đó sau khi cô biết tôi phải lên sân khấu biểu diễn, tan ca thì cô liền đến đón tôi đi một tiệm cắt may lâu năm chuyên làm lễ phục theo yêu cầu, đặt làm hai bộ quần áo biểu diễn đo theo vóc người tôi, đó là quà tặng nhập học cô tặng tôi, lúc đó tôi cảm động cực kỳ. Sau khi nhận được quần áo, cô cô bảo tôi ở ký túc xá mặc vào thử xem, lúc đó có năm người đang ở ký túc xá, đáng tiếc Yen còn chưa có trở lại. Lúc mặc lên người cực kỳ vừa vặn, mấy cô gái nhỏ bên cạnh cũng không ngừng tán thưởng khen đẹp, đều nói khi nào có dịp cũng muốn đi tìm vị thợ may đó làm.
Đêm đó chỉ còn hai giờ là khai diễn, tôi, Yen và Tiểu Đằng ở sau sân khấu chuẩn bị trang điểm, vừa nhắc tới trang điểm tôi liền vô cùng đau đầu, từ trước đến nay tôi không lên sân khấu biểu diễn tuyệt đối sẽ không trang điểm, cảm thấy từng tầng từng tầng hóa học phẩm bôi lên mặt sẽ rất khó chịu, không kịp thở. Lúc tôi đang phiền muộn, quân đoàn tiếp viện của chúng tôi đến rồi, Tư Khiết, Thiên Hi, và Mạn Văn mua đến cơm nước ngon ở căn tin cho chúng tôi, Tư Khiết nói: "Đừng trang điểm vội, mau ăn cơm trước, nguội sẽ không ngon nữa. Nhưng mà Mạt Mạt, tối nay cậu chỉ có thể ăn hai bát cơm, hát xong chúng tớ lại bù cho cậu ăn khuya." Tôi bất đắc dĩ mếu máo gật đầu. (Người học nhạc đều biết trước biểu diễn phải [bão xuy ngạ xướng]*, các nàng sợ tôi ăn no, khi đang hát sẽ nấc cụt.)
(*bão xuy ngạ xướng: chỉ người thổi nhạc cụ cần ăn cơm no, mà hát hí khúc thì bụng phải trống không.)
Lúc này Thiên Hi lại đây ôm cổ tôi, nhạo báng nói: "Uất ức Mạt Mạt của chúng tớ rồi ha, tý nữa chúng tớ giúp cậu trang điểm nhé, trong ba người các cậu vừa nhìn liền biết cậu không biết trang điểm, tay chân vụng về. Em muốn tỷ tỷ giúp em trang điểm phiên bản nào? Bản Tống Tổ Anh? Hay là bản Ân Tú Mai? Hay là bản Sarah Brightman?" Nói xong các nàng đều bật cười, tôi vừa tức giận vừa buồn cười đẩy nàng ra, nói: "Tớ không muốn phiên bản nào cả, vĩnh viễn giữ chính bản." Thiên Hi vỗ ngực một cái, tự tin tràn đầy nói: "Được rồi! Đảm bảo đêm nay cậu đẹp chết toàn trường, còn có thể đưa tới rất nhiều fans đấy." Cô nàng Thiên Hi này không phải khoác lác, năng khiếu trang điểm của nàng ấy thực sự rất khá, tốt nghiệp đại học chưa tới hai năm, nghề phụ của nàng chính là liên quan tới trang điểm, hiện tại so với chính nghiệp còn làm đến thuận buồm xuôi gió.
Lúc Thiên Hi giúp tôi trang điểm xong, các nàng đều đang nhìn tôi, Tư Khiết "oa" một tiếng, Mạn Văn khó mà tin nổi nhếch miệng nói: "Trời ạ! Chuyện này...đây là Doãn Hạ Mạt sao? Quả thực như biến thành người khác."
Thiên Hi cuống lên, cướp lời: "Ôi chao! Các cậu có ý gì vậy? Là đẹp hay không đẹp?" Ôi! Tôi lại giống như một triển lãm phẩm lẳng lặng đứng cho các nàng bình luận.
"Trịnh Thiên Hi cậu đó, không nghĩ tới cậu thật là có chút tài năng, được! Về sau cậu liền làm thợ trang điểm tay sai của chúng tớ đi." Mạn Văn ôm lấy bờ vai nàng nói.
"Ha ha! Kĩ thuật của tớ không thể chê nhỉ? Cậu xem hiện tại Mạt Mạt của chúng ta quả thật là như đại minh tinh đó nha." Thiên Hi hưng phấn đắc ý khoe khoang.
Tôi đầy lòng nghi ngờ đi đến trước bàn trang điểm, nhìn bản thân trước mắt. Thật sự không giống tôi trong sinh hoạt, cảm thấy đôi chút xa lạ, nhưng tôi rất hài lòng Thiên Hi giúp tôi trang điểm. Đang lúc thẫn thờ nhìn chính mình thì lại nghe thấy các nàng hô to gọi nhỏ nói cái gì, khi tôi quay đầu nhìn sang, trông thấy Yen đã trang điểm xong đi về phía các nàng.
Tối nay nàng thật xinh đẹp, tóc dài thẳng mượt xõa ra hai vai, tóc mái chải lên, lộ ra cái trán trơn bóng, đeo hai bông tai hạt thủy tinh dây chuyền, sau khi trang điểm ngũ quan càng thêm có đường có nét, vận trên người một dạ phục màu đen lộ vai, mặc dù thiết kế đơn giản, nhưng vừa vặn bộc lộ ra khí chất của nàng, cao quý, yên tĩnh, thần bí mà lại e thẹn.
Tôi ngơ ngác nhìn nàng, lúc này ánh mắt của tôi và nàng tụ hợp, tôi ấn tượng sâu sắc nhất chính là lúc nàng nhìn thấy tôi, trong ánh mắt chớp hiện tia sáng, nàng đi về phía tôi, nhìn khuôn mặt tôi, nói: "Mạt Mạt, đêm nay cậu thật là xinh đẹp." Tôi đang muốn nói cái gì, các nàng đã đi qua đây, Thiên Hi hết sức vui nói: "Đó đều là công lao của tớ, đẹp chứ?"
"Ừ! Trang điểm thế này rất hợp với cậu ấy." Yen nhìn tôi nói.
"Được rồi, thời gian không còn nhiều lắm, các cậu cố gắng biểu hiện đi! Đêm nay thuộc về các cậu, chúng tớ ở dưới sân khấu mạnh mẽ vỗ tay cho các cậu." Tư Khiết nói xong sáu người chúng tôi tay đắp tay cùng nhau kêu lên: "Cố lên! Cố lên!"