"Ha ha, có được tất có mất mà, em cũng đừng cảm thấy kinh ngạc, đây là quy tắc ngầm trong nghề nhiều năm, em có thể bán được đã chứng minh cái em viết là có thị trường." Thiên Qua phản đối nói, anh ấy sớm thành thói quen, nhìn rất thoáng, anh ấy thường xuyên cũng sẽ bán tác phẩm của mình.
"Không nói cái này nữa, để các em ấy tự mình quyết định đi, thừa dịp bây giờ còn có thời gian chụp ảnh làm cái bìa CD giúp các em nhé?" DK biết tôi nhất thời khó có thể tiếp thu, cũng biết suy nghĩ bây giờ của tôi là sẽ không bán.
"Được rồi." Thiên Qua đành phải không khuyên nữa.
"Còn làm bìa giúp tụi em? Quá tốt rồi, tại sao em lại không nghĩ tới nhỉ? Cảm ơn mọi người, nhưng mà chi phí này em sẽ tự chi nhé." Bọn họ giúp chúng tôi ghi âm miễn phí tôi đã rất cảm kích.
"Nếu làm thì nhất định phải làm được tốt nhất, chi phí bìa không mất tiền, bao hết rồi, đừng tiếp tục dông dài với anh ha, anh ghét rườm rà." Thiên Qua là người rất thẳng thắn.
"Cảm ơn." Yen rất vui vẻ nở một nụ cười ngọt ngào với Thiên Qua, anh ta mất tự nhiên nở nụ cười, lần đầu tiên trông thấy anh ấy cũng sẽ mặt đỏ, tôi nhẫn nhịn cười.
DK cầm lấy camera chuyên ngành tiến vào phòng thu âm, tiếp đó trang bị ánh đèn hoàn hảo, chị ấy hay làm công việc này, lúc trước nhìn chị giúp người khác chụp bìa rất đẹp mắt, cuối cùng hiệu quả đưa ra tôi và Yen đều vô cùng hài lòng, rất có tính nghệ thuật và mỹ cảm. Mặt bìa lấy màu đen làm nền, hai chúng tôi đều mặc áo blazer nhàn nhã tôn lên dáng người, hình trên bìa là chụp ra từ lúc chị bảo chúng tôi tiếp tục diễn tấu bản nhạc, tôi đưa lưng về phía ống kính, mỉm cười nghiêng mặt nhìn Yen, Yen đứng phía bên phải của tôi, kéo dây đàn mỉm cười dịu dàng đáp lại ánh nhìn của tôi. Mà mặt sau CD thì lại lấy toàn một màu trắng làm nền, hình ảnh là hai chúng tôi đối diện ống kính, tôi ngồi trên ghế chơi đàn, Yen đứng bên cạnh tôi, tay phải đặt trên bả vai trái của tôi, tay trái nắm vĩ cầm, tấm này chúng tôi cũng mỉm cười ấm áp. Nhiều năm sau lại lấy ra xem vẫn rất có cảm giác, khi đó thanh xuân của chúng tôi tự tin mà lại hiển hiện ngây ngô. . .
Ghi âm xong đã muộn, DK đưa chúng tôi về trường học, trên đường đi chị cùng Yen trò chuyện vui vẻ, tôi nghĩ về mấy thứ này nọ, họ nói cái gì tôi không chú ý nghe, sau khi đến cổng trường nói lời từ biệt với DK, hai đứa tay nắm tay bước chậm về ký túc xá.
"Còn đang suy nghĩ lời Thiên Qua nói à?" Yen luôn luôn dễ dàng hiểu rõ tôi.
"Ha ha, bây giờ cậu luôn có thể nhìn thấu lòng tớ." Tôi cầm lấy tay nàng đặt ở tim tôi, nói.
"Cậu phải biết xã hội này hiện tượng gì cũng có, không có khả năng cái gì cũng công bình công chính, nó có một mặt đen tối, chúng ta phải học thích ứng và thoải mái, nếu không sống sót sẽ rất mệt." Yen vừa đi vừa nói.
"Ừm, cậu nói đúng, vậy bản nhạc chúng mình tự giữ đi, hi vọng nhiều năm sau lấy ra nghe trái tim vẫn có thể đập rộn ràng." Tôi nhìn Yen nói, nàng dừng bước, tay nhỏ lạnh lẽo giúp tôi vén ra tóc mái có chút ngổn ngang trên trán, sau đó hôn lên trán tôi, giờ đây trên con đường thật dài của vườn trường chỉ còn hai người chúng tôi.
Tuần này tất cả mọi người bắt đầu rất bận, tôi, Yen và Tư Khiết hầu như buổi tối đều phải đi tập luyện để đi Hàn Quốc biểu diễn và làm chuẩn bị cho những buổi biểu diễn nghệ thuật khác. Yen tập diễn ở trong sảnh của dàn nhạc giao hưởng, tôi cùng Tư Khiết ở ngay phòng tập luyện bên cạnh phòng nàng, lúc nghỉ ngơi tôi sẽ tới tìm nàng, nàng lúc nào cũng có rất nhiều con trai tìm nàng tán gẫu, nàng gọi tôi đi vào tôi không muốn, không thích bắt chuyện cùng người xa lạ, sẽ ở cửa chờ nàng.
"Bảo bối, thật hết cách với cậu rồi, cậu đứng ngốc ở đây thật vô vị mà." Lúc Yen đi ra thì dắt tay tôi đi về phía một sân thượng lớn, bất đắc dĩ cười với tôi.
"Đi vào cũng không trò chuyện, cậu muốn cho tớ chua chết à? Chỉ ngớ ra đó nhìn một đám ong mật vây quanh cậu, tớ thật chịu không nổi." Tôi đùa giỡn nói.
"Nói bậy, có mấy vị sư huynh rất muốn biết cậu, nhìn thấy cậu mỗi tối đều đứng cửa chờ tớ, muốn nhờ tớ giới thiệu một chút, cậu nói xem cậu đi đến chỗ nào cũng đưa tới ong mật." Yen đáp trả tôi, tôi không nói gì nhìn nàng, bây giờ nàng bắt đầu học được "đối phó" tôi thế nào rồi.
"Mệt không? Trở về xoa bóp vai cho cậu nhé." Ra đến sân thượng không ai, tay tôi ôm lấy eo của nàng nói.
"Khá tốt, bây giờ có cậu che chở và chăm sóc, cánh tay của tớ không mỏi vậy nữa." Yen vừa nói vừa nâng tay lên xoay xoay cánh tay của nàng, mỗi ngày tôi đều sẽ giúp nàng xoa bóp thả lỏng, hội chị em có ai mệt mỏi cũng sẽ tìm tôi, bởi vì mẹ từng dạy tôi học thủ pháp chính xác.
"Đúng rồi, buổi trưa hôm nay chị tớ gọi điện thoại lại đây, muốn nhờ cậu làm phù dâu cho chị ấy, hỏi cậu có đồng ý không?" Yen dựa người vào lan can sân thượng hỏi.
"Hả? Tại sao tìm tớ? Cậu bảo chị ấy tìm bọn Mạn Văn đi, tớ chưa từng làm, sợ làm không tốt." Tôi kinh ngạc rồi vội vàng muốn thoái thác.
"Chị ấy nói với tớ lần đầu tiên gặp đã hợp ý cậu rồi, Mạn Văn quá cao, Tư Khiết và Tiểu Đằng thì thích hợp ở quầy lễ tân chiêu đãi khách mời và quản lý tài sản, còn Thiên Hi khi đó phải giúp chị tớ trang điểm, vì thế cậu nên đáp ứng tớ đi, được không?" Khi Yen nói câu cuối cùng, hai tay ôm cánh tay của tôi làm nũng, nàng vừa như vậy tôi liền bị hàng phục.
"Được rồi được rồi! Tớ làm là được." Nàng bảo tôi làm cái gì tôi đều đồng ý.
"Ha ha! Tớ biết ngay cậu sẽ đáp ứng, vậy đến lúc đó nhờ chị tớ chọn cho cậu bộ lễ phục đẹp đẽ, thật muốn xem xem cậu làm phù dâu trông thế nào." Yen bắt đầu trở nên hơi hưng phấn, nàng vui vẻ tôi cũng vui vẻ.
"A! Đến lúc tập diễn rồi, tớ phải đi rồi." Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, vội vội vàng vàng nói.
"Sau đó chờ ở cửa chính." Yen ở phía sau tôi nói.
Khi ba người chúng tôi trở lại ký túc xá đã là mười giờ rưỡi, tụi Mạn Văn cũng mới vừa trở về, đang tắm rửa. Tôi muốn mau mau tắm xong còn phải học thuộc ca khúc nước ngoài một lát, liền vội vã cầm đồ ngủ, trực tiếp mở cửa đi vào, bên trong sương mù tràn ngập.
"A! ! ! !" Ba đứa bọn Tiểu Đằng đang rít gào, tôi sợ tới mức lùi lại mấy bước.
"Các cậu trở về sao không gõ gõ cửa cất tiếng hả? Bị cậu hù chết, còn tưởng rằng là ma đấy." Thiên Hi oán giận lớn tiếng nói, Yen và Tư Khiết ở bên ngoài nở nụ cười.
"Có từng thấy ma nữ chân thực xinh đẹp như vậy chưa? Coi như các cậu gặp may mắn." Tôi cười tự mãn, động tác nhanh chóng cởi quần áo tháo thắt lưng, không để ý tới các nàng.
"Chà chà! Mạt nhi à, bây giờ học được hào phóng ha, cởi quần áo cũng không õng õng ẹo ẹo nữa, trực tiếp cởi sạch, cậu xem động tác kia thật lưu loát." Mạn Văn nhạo báng tôi.
"Hứ! Còn không phải bị các cậu bức ra được? !" Tôi khinh bỉ nói.
"Sai! Không phải bức, là dạy dỗ, hiểu không?" Tiểu Đằng "uốn nắn" tôi, tôi ở trong lòng viết cho các nàng cái chữ "phục" to ơi là to.
Thứ sáu buổi chiều tuần này, ngủ trưa dậy, mọi người thu dọn sách giáo khoa đi học lớp lý thuyết, vẫn còn dư dật thời gian, tôi cùng Yen đi căn tin mua khuông nhạc, đến khi nàng mới vừa trả tiền xong, điện thoại của tôi vang lên, là Thiên Qua gọi cho tôi, tôi tưởng rằng CD của chúng tôi đã làm xong, vui vẻ nhận nghe.
"Mạt Mạt, anh nói em nghe là được rồi, ngày hôm nay một ông chủ công ty tới chỗ anh nghe demo, nghe được nhạc của em, ông ấy cực kỳ yêu thích, muốn em bán cho công ty ông ấy, ra giá cả rất cao, bảo tôi lập tức tìm em nói chuyện." Thiên Qua rất hưng phấn nói.
"Em không muốn bán." Tôi không còn cười, nghiêm túc trả lời anh ấy.
"Em thật khờ, có bao nhiêu người có thể gặp được cơ hội như thế? Đừng nên quá cảm tính, suy nghĩ vấn đề một cách lý tính sẽ đối với em hữu ích vô hại." Thiên Qua tức giận khi bị tôi từ chối.
"Đừng nói nữa, anh thay em cảm ơn ông ấy nhé, thật không bán." Tôi cũng có chút tức giận nói với Thiên Qua.
"Thôi! Thôi! Em đừng ra quyết định nhanh như vậy ha, cho em mấy ngày suy nghĩ thật kỹ, thế nhé." Thiên Qua không cho tôi cơ hội nói chuyện đã cúp điện thoại, tôi ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.
"Làm sao vậy?" Yen phát hiện tôi không đúng.
"Thiên Qua gọi tới, lại bảo tớ bán bản nhạc này của chúng mình, mà còn là bán cho một công ty công nghiệp lớn." Tôi tỉ mỉ thuật lại một lần lời Thiên Qua nói cho nàng nghe.
"Mạt Mạt, tớ cảm thấy lời Thiên Qua nói có đạo lý của anh ý, bán đi cũng không phải việc xấu. . ." Lúc Yen nói điều này, đầu óc tôi bất chợt có một ngọn lửa vô cớ bùng lên.
"Cái gì? Cậu nói cái gì?" Tôi không cho nàng nói tiếp, kích động không thể tin nổi nhìn nàng hỏi.
"Cậu đừng nóng giận, đừng kích động có được không? Trước tiên hãy nghe tớ nói hết." Yen chưa từng thấy tôi phản ứng lớn như vậy, căng thẳng kéo tay của tôi.
"Tớ không nghe, tớ không nghe! Không nghĩ tới cậu cũng a dua như thế." Tôi tức giận hất tay nàng ra, thất vọng nhìn nàng, xoay người bước nhanh đi về phía trước.
"Doãn Hạ Mạt, cậu đứng lại đó cho tớ. . ." Yen ở phía sau gọi tôi, tôi nghe xong trái lại bước nhanh hơn, chạy. Trong lòng cực kỳ khó chịu, không nghĩ tới nàng dễ dàng nói ra những lời như vậy, xem kiệt tác tình yêu của hai chúng mình là cái gì? Rất rất thất vọng. . . . .
Chạy đến phòng học, Tư Khiết đã tìm vị trí thật tốt từ lâu, nhìn thấy tôi thì vẫy tay với tôi, nàng phát hiện sắc mặt của tôi không đúng, cũng không lập tức hỏi tôi làm sao vậy, phỏng chừng cũng có thể đoán được tôi giận dỗi với Yen, đi học tôi không nghe lọt, đờ ra nhìn sách giáo khoa, bút cầm trong tay vẽ linh tinh vào vở.
"Nè nè! Cuốn vở thật đáng thương nói, bị cậu dằn vặt thành như vậy." Tư Khiết đụng cánh tay của tôi nhỏ giọng nói, tôi nhìn nàng một cái rồi không để ý đến nàng.
"Tớ vẫn không nghĩ ra, hai người đều không phải người nóng tính tại sao vẫn cãi nhau xích mích vậy chứ?" Tư Khiết nói tiếp, tôi vẫn cúi đầu như cũ.
"Có điều, cãi nhau thì càng khỏe mạnh, giá trị tình cảm thêm tăng ha." Khi Tư Khiết nói câu này, tôi ngẩng đầu lên trừng mắt nàng.
"Ây. . . được rồi! Tớ im. . . ." Tư Khiết nhìn nét mặt chán nản của tôi, thức thời ngậm miệng.
Nhịn đến tan học, tôi nói với Tư Khiết tôi đi luyện đàn, sau đó liền bước nhanh rời khỏi phòng học, mới vừa đi tới cửa phòng đàn, Yen gửi tới tin nhắn.
[ Chính cậu bình tĩnh một chút đi, tớ về nhà. Thì ra cậu nhìn nhận tớ như vậy, tớ rất thất vọng về cậu.] Nhìn tin nhắn Yen gửi cho mình, lòng tôi nhói đau, khó có thể hô hấp. Là mình sai lầm rồi sao? Tôi không ngừng hỏi mình. Không chờ thang máy, cầm chìa khóa chạy một mạch lên tầng 5, rất muốn phát tiết. Sau khi mở cửa, mở ra nắp đàn, mười ngón dùng sức đàn bừa bãi, mãi đến khi hết sức mới dừng lại. Hai tay bụm mặt, muốn khóc lại không khóc nổi. Đây là lần thứ hai chúng tôi giận dỗi, nghĩ về hai ngày nay đều không nhìn thấy nàng, nghĩ về tin nhắn vừa nãy nàng gửi tới, trong nháy mắt, nội tâm tôi đã không còn phẫn nộ như lúc trước, tỉnh táo lại, đột nhiên tự trách mình ban nãy không nên đối với nàng như vậy, nên nghe thử ý nghĩ của nàng. Nhưng bây giờ đã muộn rồi, não nhất thời sung huyết sẽ làm người mất lý trí.
Buổi tối trở lại ký túc xá, các nàng cũng không ở đây, tôi một thân một mình nằm ở trên giường, nhớ nàng điên cuồng, không nhịn được cầm điện thoại di động lên gọi cho nàng, nhưng đối phương đã tắt máy, xem ra nàng cũng rất tức giận, tôi buồn bực nhắm mắt lại, hít sâu, tôi nghĩ hai bên đều cần phải có khoảng lặng, liền dùng hai ngày vậy.
Thời gian quả là gian nan, nhưng mình nhất định phải kiên trì chờ nàng trở lại, tôi khiến cho bản thân không còn thời gian nghĩ về nàng, thuộc nhạc, luyện đàn, học sáng tác nhạc, vân vân.
Buổi sáng chủ nhật mới vừa dậy đã nhận được điện thoại của Từ Tử Hàng, cậu ta muốn đến trường học tìm tôi, lúc trước từ chối cậu ta nhiều lần, lần này thật sự không tiện từ chối nữa, đồng ý gặp mặt. Mười giờ sáng, chàng trai này liền đúng giờ xuất hiện ở cổng trường tôi, nhìn cậu ta tươi cười chói lọi đầy mặt, tôi bị cảm hoá, cười vui vẻ. Chúng tôi vừa đi vừa tán gẫu, dẫn cậu trai này tham quan từng nơi một ở vườn trường.
"Mạt Mạt, dẫn tớ đi phòng đàn đi, tớ muốn nghe cậu ca hát đánh đàn." Ánh mắt Từ Tử Hàng mong đợi nhìn tôi, sau khi suy nghĩ một chút tôi đáp ứng rồi, đi đến phòng đàn tôi vừa đàn vừa hát, cậu ta liền ở một bên lẳng lặng nghe.
"Hay quá! Lần đầu tiên tớ nghe cậu hát đó, trước đây đi học chỉ từng thấy cậu biểu diễn đàn piano, thật hâm mộ người học âm nhạc, đáng tiếc tớ không có tế bào âm nhạc, bằng không tớ cũng học." Tôi hát xong, Từ Tử Hàng vỗ tay nói.
"Ha ha, đừng chỉ nhìn bề ngoài, người học âm nhạc cũng rất khổ, mỗi ngày khô khan không ngừng luyện tập nhiều lần, nhất định phải kiên trì kiên trì nữa." Tôi nói.
"Cũng đúng nhỉ! Trên sân ba phút, dưới sân mười năm công lao." Từ Tử Hàng nói.
"Tới bữa trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Tôi nhìn đồng hồ đeo tay nói.
"Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, tớ có cái thỉnh cầu nho nhỏ, không biết cậu có thể đáp ứng không?" Từ Tử Hàng ngại ngùng nhìn tôi.
"Tớ rất ít tự mình mua quần áo, ở trường quân đội cũng toàn mặc quân trang, muốn ngày hôm nay cậu đi dạo phố cùng tớ, mua hai bộ quần áo mới được không?" Từ Tử Hàng vuốt sau gáy nói.
"Ha ha! Vậy à? Ừ. . . được rồi! Nhưng mà trước sáu giờ tớ phải quay về." Tôi suy nghĩ một lát rồi đáp ứng cậu ta, nhưng nhất định phải chạy về trước khi Yen trở về.
"Ha ha, được. Cảm ơn cậu! Vậy bây giờ chúng mình liền đi đi." Từ Tử Hàng rất cao hứng nhìn tôi nói.
Tôi dẫn cậu ta tới phố đi bộ tôi và tụi Yen thường hay đi, trên đường chàng trai này rất vui vẻ trò chuyện cái này cái nọ với tôi, tôi mất tập trung nghe, thỉnh thoảng lễ phép cười cười, trong lòng nghĩ về Yen. Đi vào trung tâm mua sắm, nhìn nơi chụp purikura, nhớ tới cảnh tượng ngọt ngào chụp ảnh chung với nàng.
"Mạt Mạt, tớ còn chưa từng chụp purikura đâu, cùng chụp với tớ có được không?" Từ Tử Hàng cũng nhìn thấy.
"Tớ không chụp giỏi." Tôi uyển chuyển từ chối cậu ta.
"Tớ cũng không chụp giỏi mà, coi như lưu niệm được rồi, chút mặt mũi này cũng không cho bạn học cũ à?" Từ Tử Hàng cười nói, tôi nhìn cậu ta rồi bất đắc dĩ gật đầu. Mỗi một pô đều là chụp chung, tôi đúng quy đúng củ chụp ảnh với cậu ta, chỉ có một tấm là cậu ta khoác vai tôi chụp, cậu ta thì cười rất xán lạn, tôi vẫn duy trì cùng một điệu cười. Sau khi ảnh rửa ra ngoài, chúng tôi vừa đi vừa nhìn, Từ Tử Hàng cầm lên một tấm ảnh rất khôi hài đưa cho tôi xem, hai chúng tôi đều nở nụ cười. Khi ngẩng đầu lên, cảm giác phía trước có một đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào tôi, tôi theo tầm mắt nhìn tới, thoáng cái giật mình, là Yen.
Bên cạnh nàng là Đan Hoa, bạn tốt của nàng, cô ấy đang chọn trang sức. Giờ khắc này tôi cảm thấy trung tâm mua sắm náo nhiệt như bị bất động, chỉ còn riêng hai người chúng tôi, nàng không lộ vẻ gì nhìn tôi, khi tôi muốn tiến lên tìm nàng, nàng kéo Đan Hoa đang không hiểu chuyện gì xảy ra rời đi. Tôi sững sờ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của nàng biến mất ở trước mắt tôi...