Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 93



Thời gian đăng bài: 22:26:52, 8/12/2012

Ánh nắng ban mai ấm áp chiếu vào phòng, hơi mở mắt, ngửi mùi thơm ngát của vỏ chăn, muốn nghiêng người ôm nàng, nhưng phát hiện trên giường to lớn chỉ có mình tôi, chống người lên, tìm áo sơ mi mặc vào rồi xuống giường đi tìm nàng.

Trên lầu, tìm từng phòng đều không có ai, liền xuống lầu, nghe thấy nhà bếp phát ra tiếng lạch cạch, ha ha! Nàng vậy mà đang làm bữa sáng, lần đầu tiên thấy, đi tới mở ra nhà bếp, nhìn bóng lưng bận rộn của nàng, hạnh phúc nở nụ cười.

"A! Bị cậu dọa sợ hết hồn, dậy rồi?" Tôi từ từ đi tới, ôm nàng từ phía sau, nàng bị tôi hù khẽ giật mình.

"Ừm! Sao cậu đã thức dậy rồi? Cũng không gọi tớ." Tôi ghé mặt vào lưng nàng, mỉm cười hỏi.

"Nhìn cậu ngủ như heo tý hon vậy, không đành lòng gọi cậu, tớ còn chưa từng làm bữa sáng cho cậu ăn, liền muốn dậy." Yen hơi dựa người vào tôi, nghiêng đầu nói.

"Cậu biết chiên trứng ốp la? Ha ha, thật đảm đang." Tôi nhìn trứng gà nóng hôi hổi trong chảo, có thể sống cuộc sống gia đình với nàng một hai ngày thật tốt.

"Ây. . . lần đầu tiên tớ làm món này, không biết có ngon hay không, cậu hãy cố chịu tý ha." Yen hơi ngượng ngùng.

"Ha ha, thoạt nhìn rất ngon, chắc chắn ăn ngon." Tôi nói.

"Nhanh đi đánh răng rửa mặt, rất nhanh sẽ xong rồi. A! Sao cậu không mang giày hả? Để trần chân cẩn thận bị cảm." Yen xoay người thấy tôi để trần chân, căng thẳng nói.

"Tớ ở nhà chỉ thích để trần chân đi khắp nơi, bất kể thời tiết gì, trái lại mặc áo sơ mi của anh cậu lên người, tớ như là một chú lùn." Ngày hôm qua chúng tôi quên mang áo ngủ, đành phải tìm áo phông và áo sơ mi của anh nàng mặc vào, mặc vào cũng không cần mặc quần.

"Ha ha! Sẽ không, tớ cảm thấy cậu mặc như vậy rất gợi cảm, vừa vặn lộ ra đôi chân nhỏ nhắn, tớ thích." Yen cười xấu xa nhìn chân của tôi, tôi phản xạ có điều kiện đưa hai tay che lại đùi chỉ mặc nội y bên trong.

"Cậu đừng nhìn tớ, tớ không có nhìn xinh như cậu, thật muốn sờ không buông tay, khà khà!" Nàng mặc áo phông rộng lớn, chân lộ còn nhiều hơn tôi, mê gái muốn đưa tay sờ nàng.

"Con nhóc lưu manh này, mau bưng bữa sáng ra đi, tớ đói." Yen đưa hai chiếc đĩa cho tôi.

"Tuân mệnh! Tướng công. . ." Tôi nhận lấy chiếc đĩa, nghịch ngợm nói.

"Cậu. . . nghịch quá đi, tớ không muốn tên gọi này, rất già." Yen tiến lên, đưa hai tay ngắt lấy mặt của tôi.

"Vậy tớ gọi cậu là lão công chẳng phải cũng già? Có một chữ lão." Ánh mắt tôi lấp lánh nhìn nàng.

"Cảm giác khác nhau." Yen cầm lại đĩa trong tay tôi, đi tới trước bàn cơm.

"Lão công*, tớ đi đánh răng rửa mặt trước." Tôi ngọt ngào nói, nàng ngượng ngùng cúi đầu sắp xếp bộ đồ ăn.

(*Lão ông nghĩa là chồng đó, còn lão bà thì là vợ.)

Rửa mặt xong trở lại bàn ăn, nhìn bữa sáng phong phú, vô cùng thèm ăn, ngồi xuống rồi cầm lấy dao nĩa bắt đầu đánh chén, ăn một miếng lòng trắng trứng, ừm. . . không có vị, chắc chắn nàng đã quên bỏ muối, nhưng mà có vị thơm của trứng ăn rất ngon, tiếp tục ăn vào một miếng lòng đỏ trứng, nhai hai lần, không đúng! Miệng lập tức dừng lại, trời ạ! Không phải mặn bình thường nha, thì ra nàng tập trung bỏ muối ăn vào lòng đỏ trứng.

"Ăn ngon không?" Ánh mắt Yen như nước trong veo nhìn tôi hỏi.

"Ừm! Ăn. . .rất ngon !" Tôi cứng rắn nuốt xuống đồ ăn trong miệng.

"Sao viền mắt cậu ẩm ướt vậy?" Yen kỳ quái hỏi.

"À. . . hình như có bụi bay vào mắt, cho nên kích thích tới, không sao đâu." Thực ra tôi là bị mặn đến rơi lệ.

"Sao cảm thấy ăn không có vị nhỉ? Tớ đi lấy tương cà." Yen nói rồi đứng dậy đi lấy tương, tôi nghĩ đĩa trứng gà đó của nàng căn bản là không bỏ muối, toàn bộ muối đều cho vào đĩa trứng gà này của tôi rồi, chờ nàng quay lưng lại, tôi vội vàng ừng ực một hơi uống sạch một cốc sữa bò nguyên chất, vẫn cảm thấy mặn, cũng uống sạch nước trái cây.

"Thân ái, tớ vẫn muốn thêm nước trái cây." Tôi uống xong đưa cốc không cho nàng.

"Trời ạ! Khi nào thì tốc độ uống nước của cậu nhanh như vậy?" Yen trở lại bàn ăn, nhìn hai cái cốc không của tôi, khó mà tin nổi nhìn tôi.

"Uống ngon nên một hơi liền uống sạch, vẫn muốn uống nữa." Tôi nhìn nửa đĩa trứng gà còn lại, nếu như không uống thêm hai cốc nước trái cây, tôi sợ tôi sẽ bị mặn ngất, cuối cùng vẫn ăn hết tất cả, một bữa này thực sự làm tôi suốt đời khó quên.

Nhưng tôi vô cùng cảm động lần đầu tiên nàng làm bữa sáng cho tôi, mặn miệng, nhưng ngọt lòng.

Ăn xong bữa sáng, Yen gọi điện thoại cho tụi Tư Khiết, DK, hẹn tối nay sang đây nướng đồ, hai chúng tôi thích hoạt động tập thể, náo nhiệt.

"Bảo bảo, mau đi thay quần áo, dẫn cậu đi chơi vận động mạnh." Cúp điện thoại, Yen ngồi dậy từ trên ghế sô pha, nắm tay của tôi.

"Hả? Cái gì là vận động mạnh? Nói rõ trước đi, đánh chết tớ cũng không chơi nhảy bungee." Tôi lập tức nghĩ tới cái này.

"Ha ha! Trái tim nhỏ của tớ cũng không chịu được cái đó, cậu đi sẽ biết, nếu như không muốn chơi thì đi chơi những cái khác." Yen kéo tôi lên lầu thay quần áo.

Hai đứa mặc áo phông tình nhân, phối hợp quần bò và đôi sneaker, buộc tóc kiểu đuôi ngựa nhàn nhã ra ngoài. Ngồi xe công cộng qua mấy trạm đi tới trung tâm thể thao, sau khi tiến vào mới biết quy mô rất lớn, đi cùng Yen mười mấy phút thì nghe thấy gần đó phát ra tiếng động cơ và tiếng ma sát của ô tô, đi về phía trước nữa thì nhìn thấy một bãi đỗ xe go-kart rất lớn.

"Ngày hôm nay chúng mình sẽ chơi cái này, muốn chơi không?" Yen phấn khởi chỉ vào bãi đỗ xe hỏi tôi.

"Muốn! Thoạt nhìn rất kích thích đó, nhưng tớ không biết lái." Trước đây từng xem ở trên ti vi loại đua xe nho nhỏ này, lúc đó liền nghĩ có cơ hội nhất định phải thử xem, không nghĩ tới ngày hôm nay Yen đã dẫn tôi tới chơi, cũng trở nên phấn khởi.

"Ha ha, cái này cậu không cần lo lắng, có huấn luyện viên dạy cậu chơi thế nào, đi!" Yen nói rồi nắm tay của tôi chạy chậm.

Đi đến bãi đỗ xe go-kart, Yen trông thấy một soái ca thì vui vẻ tiến lên ôm anh ta, soái ca đó bế nàng lên, tôi nhíu mày, tim quặn lại.

"Đã lâu không thấy em đến, có nhớ anh không?" Chàng trai xoa đầu Yen rồi hỏi.

"Ha ha, có nhớ một tý thôi." Yen nhí nhảnh ôm cánh tay của anh ta, nói.

"Vốn dĩ không nhớ chứ gì? Yêu đương rồi hả?" Chàng trai hỏi.

"Dạ! Thật thông minh, giới thiệu cho anh bạn tốt của em, Doãn Hạ Mạt. Mạt nhi, đây là anh họ thân thiết nhất của tớ, chơi với tớ từ nhỏ đến lớn, Trần Tử Hằng, anh ấy là huấn luyện viên ở đây." Khi Yen giới thiệu, lòng tôi thả lỏng xuống, ha ha, hóa ra là thân thích à, sao không nói sớm.

"Chào anh Tử Hằng, xin chỉ giáo nhiều hơn." Tôi cười xán lạn, miệng rất ngọt.

"Ha! Tiểu Bảo, rốt cuộc có người có thể đẹp ngang với em rồi, chào em! Anh có thể gọi em là Mạt nhi giống em họ anh không?" Anh họ rất biết pha trò cho con gái vui vẻ, là người rất hướng ngoại, tôi mỉm cười đồng ý.

"Mau dạy cậu ấy chơi cái này đi, lát nữa chúng em cùng thi đấu." Yen không thể chờ đợi được nữa nói.

"Không thành vấn đề, vừa dạy liền biết, dẫn tụi em đi thay quần áo trước." Anh họ dẫn chúng tôi đi phòng thay quần áo, trước đây Yen thường xuyên đến chơi, vì thế nàng có quần áo thi đấu riêng, chọn cho tôi một bộ màu đỏ, nàng là màu trắng, quan trọng nhất là phải đội nón an toàn lên. Sau khi trang bị đầy đủ, đi đến bãi đỗ xe, anh họ dạy tôi từng bước một, thì ra rất đơn giản, chẳng mấy chốc tôi liền biết lái, luyện thử ở một đường đua không có ai, ở đây có biện pháp an toàn rất tốt, quanh đường đua được vây bằng lốp xe, cho dù va chạm cũng sẽ không có chuyện.

"Học thật nhanh, nghỉ ngơi một lúc trước đã, làm phiền em làm người phát lệnh, tụi anh muốn thi đấu." Anh họ đội nón an toàn lên nói, tôi gật đầu.

"Cậu cẩn thận một chút." Tôi dặn dò Yen.

"Ha ha! Yên tâm đi, cổ vũ cho tớ." Yen cũng đội lên nón an toàn, anh tuấn ngồi xuống xe go-kart.

"Sẵn sàng. . . ." Tay phải của tôi giơ lên lá cờ, hai người bọn họ đã thủ thế chờ đợi.

"Bắt đầu! ! !" Tôi vội vàng thả xuống lá cờ, cùng lúc đó, xe chạy ra ngoài như bay. Đường chạy có rất nhiều khúc ngoặt, độ khó không nhỏ, nhưng tôi thấy hai người bọn họ thao tác thành thục, tốc độ cực kỳ nhanh, không có ý giảm tốc độ, Yen vẫn theo sát lấy anh họ, tôi nhìn mà choáng mắt, tư thế điều khiển tay lái của nàng đẹp chết mất, đội mũ bảo hiểm không nhìn thấy mặt nàng, bằng không người khác sẽ tưởng nàng là con trai, hai chiếc xe go-kart nối đuôi sít sao, không ai nhường ai, mỗi khi đến chỗ ngoặt đều rất mạo hiểm, suýt va nhau rồi, lòng tôi căng thẳng vì nàng, mười ngón nắm lấy đặt ở trước ngực, sợ nàng lái nhanh như vậy sẽ xảy ra chuyện, đến một chỗ rẽ ở vòng thứ hai, Yen nhanh chóng rẽ một cái thật đẹp mắt vượt qua anh họ.

"Ô hô! ! ! Tiểu Bảo, cố lên! Cố lên! Cậu quá tuyệt vời! ! !" Tôi đứng ở ngoài đường đua kích động tới mức phấn khởi nhảy dựng lên hò hét cho nàng, tim đập nhanh hơn, muốn nàng đoạt hạng nhất, nhưng huấn luyện viên dù sao cũng là huấn luyện viên, anh họ chơi cái này là trúng tủ rồi, cuối cùng anh ấy vẫn cướp trước một bước đạt tới đích. Lúc xe ngừng lại, Yen xốc lên mũ bảo hiểm của nàng, thở ra một hơi thật sâu, quay sang nhún vai một cái với tôi, mỉm cười nhìn tôi.

"Trời ạ! Tớ thật không thể tin được trước mắt chính là cậu, thật lợi hại, tớ nhìn mà chảy mồ hôi lạnh toàn thân." Tôi chạy đến trước mặt nàng, kinh ngạc nói.

"Ha ha! Bị bề ngoài thanh thuần thục nữ của em ấy lừa gạt rồi hả? Lúc còn rất nhỏ em ấy đã thích xe go-kart, trước đây thường tới tìm anh chơi, khoảng thời gian này ít đến, thụt lùi ha." Anh họ nói xong, sau đó đi lấy thức uống cho chúng tôi.

"Lúc trước sao tớ chưa từng nghe cậu nói vậy? Quá làm tớ mở rộng tầm mắt." Tôi còn đang nghĩ về cảnh nàng đua xe ban nãy, chưa kịp tỉnh lại.

"Ha ha! Có một số chuyện tớ muốn cậu từ từ đi tìm hiểu tớ, nói ra sẽ không thú vị." Yen cởi ra đuôi ngựa, tản ra tóc chỉnh đẹp lại một lần nữa, nhìn nàng sau khi vận động mặt đỏ lên, rất muốn hôn nàng.

"Ngày hôm nay tớ lại biết được mặt khác của cậu, thì ra cậu có thể ngầu như thế, tư thế đó tớ nhìn mà sững người." Tôi vô cùng tán thưởng nhìn nàng.

"Ha ha! Đi, cùng đua với cậu." Yen kéo tay của tôi, nói.

"Hả? Tớ và cậu căn bản không có khả năng so sánh." Tôi nói.

"Mọi chuyện đều có lần đầu tiên, sau này thường tới, cậu cũng có thể giống như tớ, trong quá trình chơi cái này sẽ làm cậu quên đi tất cả buồn phiền, thỏa thích hưởng thụ đi." Yen nói rồi kéo tôi lên xe go-kart.

Sau này tôi biết vì sao nàng lại thích chơi cái trò vận động mạo hiểm này rồi, khi nàng mười lăm tuổi, vốn dĩ có cơ hội được trường đại học âm nhạc nổi tiếng của nước ngoài đặc cách tuyển chọn nàng dù tuổi tác rất nhỏ, nhưng năm đó nàng bị bệnh nặng một trận, không cách nào đi báo danh đúng hạn, vì thế nàng bị hủy bỏ tư cách nhập học, bởi vậy nàng cả ngày rầu rĩ không vui, một năm qua đi, cơ thể hoàn toàn khôi phục, có một lần anh họ của nàng dẫn nàng đi chơi, từ đó nàng yêu xe go-kart điên cuồng, nàng nói như vậy có thể quên đi chuyện buồn, hoàn toàn buông thả chính mình, cho nên mỗi lần nàng không vui, hoặc là công việc có áp lực đều sẽ đi đua xe để giảm sức ép.

Tôi nghĩ đây chính là duyên phận của chúng tôi, nếu như không phải năm đó, thì chúng tôi sẽ không gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.