Diệp Tử Hàm vỗ vỗ vai Diệp Tiểu Vi.
"Em đừng quá áp lực, không sao đâu! Bây giờ chẳng phải đã khá hơn nhiều rồi sao? Nhưng em nghĩ nên làm gì với Cận Việt Thần? Em ở lại trong nước, chắc chắn sẽ có cơ hội gặp được anh ấy! Nhưng bệnh của bà nội..."
Diệp Tiểu Vi nhận lấy bộ quần áo Diệp Tử Hàm đưa cho, mặc vào rồi lấy khăn lau người cho bà nội.
"Không sao đâu! Chuyện tới đâu tính tới đó!"
Cận Việt Thần vừa đến phòng bà cụ, anh chợt nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng.
Người phụ nữ mà anh nhìn thấy ở tầng dưới rõ ràng là mặc quần jean, nhưng Diệp Tử Hàm trong phòng bệnh lại mặc quần tây.
Sắc mặt anh hơi thay đổi, anh bỏ đi xuống lầu dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, anh lại một lần nữa mở cánh cửa phòng bệnh quen thuộc đó ra.
"Boss?"
Diệp Tử Hàm không ngờ Cận Việt Thần đi rồi lại quay lại, vì thế cô ta đã vô thức kêu lên.
Nói xong, cô ta vội vàng nhìn xuống quần áo của mình.
Quần áo của Diệp Tiểu Vi đã được thay lại, bây giờ cô ta đang mặc bộ đồng phục đi làm của mình.
"Boss, không phải như vậy, anh..."
"Cô ấy ở đâu!"
Cận Việt Thần không có thời gian lằng nhằng với cô ta, sắc mặt anh vô cùng u ám.
Diệp Tử Hàm siết chặt nắm tay, nghiến răng lấy can đảm nói.
"Boss, dù anh không muốn nghe thì tôi cũng phải nói.
Em gái tôi đã rời khỏi đây rồi, là vì muốn tránh mặt anh.
Chuyện xảy ra sáu năm trước giống như một cơn ác mộng mà em ấy không thể nào quên được.
Em ấy chán ghét anh, thậm chí vì tránh mặt anh mà ngay cả bà nội cũng không thèm chăm sóc."
Trái tim Cận Việt Thần như rơi xuống đáy vực, anh không thể diễn tả được cảm xúc của mình vào lúc này.
Anh đã chờ đợi lâu như vậy, mong chờ lâu như vậy, kết quả chỉ là một cơn ác mộng thôi sao?
Diệp Tử Hàm nhìn thấy ánh mắt của Cận Việt Thần, lại nói thêm một câu.
"Xin anh hãy buông tha cho em ấy! Em ấy đã kết hôn và đã sinh con rồi, có một gia đình khá tốt.
Em ấy không muốn anh quấy rầy cuộc sống của em ấy nữa."
Cận Việt Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Tử Hàm thật sâu, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Tử Hàm nhìn thấy người đàn ông rời đi, hai chân cô ta mềm nhũn ra, liền ngồi phịch xuống ghế.
Nhưng cô ta chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì bên cạnh đột nhiên có người nắm lấy tay cô ta.
Diệp Tử Hàm giật mình, quay đầu lại ngờ vực nhìn bà cụ đã mở mắt.
"Bà nội, bà tỉnh dậy từ lúc nào vậy?"
Những lời vừa rồi bà cụ đã nghe được bao nhiêu?
Bà nội Diệp nhìn cô ta chằm chằm.
"Đồ, đồ đàn bà xấu xa!"
Sắc mặt Diệp Tử Hàm bỗng nhiên tái nhợt, cô ta cắn môi, lắc đầu, ánh mắt nham hiểm đang lấp lóe.
"Bà nội, bà đừng nói như vậy, chưa biết là ai tốt ai xấu đâu! Có lẽ bà không biết cô cháu gái đó của bà đã làm chuyện gì!"
"Tiểu Vi! Tôi muốn, Tiểu Vi!"
Diệp Tử Hàm hất tay bà cụ ra, cười khẩy rồi đứng dậy nhìn bà cụ với vẻ trịch thượng.
"Bà muốn cô ta thì cô ta có đến không? Tôi nói bà biết, bà có biết người đàn ông vừa nãy không? Trước đây Diệp Tiểu Vi đã bán thân, trèo lên giường người ta.
Vì chuyện này mà người con dâu tốt của bà mới tự sát! Bây giờ bà thấy sao? Muốn cô ta bán thân thêm lần nữa sao?"
Bà cụ ôm lồng ngực của mình, sau đó trợn mắt một cái, ngửa người về phía sau.
Lúc này Diệp Tử Hàm đã thực sự sợ hãi, vội vàng tiến lại gần, đưa tay ra cảm nhận hơi thở của bà cụ, sau đó ngồi phịch xuống đất.
Chết rồi sao?