Tất cả nhân viên có mặt đều hít một hơi lạnh, ánh mắt lướt nhìn qua lại giữa Cận Việt Thần và Diệp Huyên.
Nhưng không nhìn thì không biết, nếu nhìn kỹ hơn, ánh mắt của hai người này thực ra có phần giống nhau?
Đứa trẻ này thực sự là con riêng của Cận tổng sao?
Đó có phải là một chuyện lớn không?
Sắc mặt Cận Việt Thần vẫn u ám, từng bước đi về phía Diệp Huyên, đôi chân mày nhíu chặt.
"Cháu vừa nói, tôi là gì của cháu?"
Diệp Huyên liền ôm chặt đùi Cận Việt Thần, ngẩng gương mặt bầu bĩnh trắng trẻo lên gọi cha rất trìu mến.
Lúc này cậu bé phát hiện có gì đó không ổn?
Tại sao chân người đàn ông này lại ướt thế?
Cậu bé cúi đầu xuống ngửi ngửi.
Đột nhiên, khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo của Diệp Huyên nứt ra.
Cậu bé liền đẩy anh ra, trên mặt không chỉ tỏ vẻ ghê tởm mà còn hít một hơi không thể tin được.
"Cha, cha lớn như vậy mà còn tè dầm à?"
Lời này vừa nói ra, mọi người vô thức quay đầu lại nhìn quần Cận Việt Thần.
Cái này, thái độ của mọi người đều trở nên vặn vẹo.
Vết nước trên bộ đồ ngủ sẫm màu không rõ ràng, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đôi mắt của Cận Việt Thần tối sầm lại và rực lửa, thậm chí anh còn có ý nghĩ giết người.
"Nhắm mắt hết lại cho tôi!"
Mọi người vội vàng cụp mắt xuống, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Đôi mắt của Cận Việt Thần đầy u ám, anh ngẩng đầu lên nhìn người quản lý.
"Lập tức đi điều tra rõ ràng cho tôi, đứa nhóc này từ đâu chui ra? Lại làm sao vào được phòng tôi, chui lên giường của tôi! Nếu không điều ra rõ ràng, ngày mai ông cuốn gói về nhà đi!"
Người quản lý toát mồ hôi lạnh.
"Cận tổng, không phải là tôi không muốn kiểm tra mà vì hôm nay là ngày kiểm tra định kỳ tất cả các thiết bị của khách sạn.
"
Cận Việt Thần nghiến răng nghiến lợi.
"Cho nên, đừng nói với tôi ngay cả thông tin của khách lưu trú trong cái khách sạn này ông cũng không kiểm tra được đấy nhé!"
Anh vừa nói vừa xách đứa nhỏ trước mặt lên, đặt đến trước mặt mình nhìn một lúc, rồi bỗng nhiên cười khẩy.
"Không, đừng kiểm tra khách lưu trú, kiểm tra toàn bộ nhân viên trong khách sạn này.
"
Cậu bé nói cha cậu bé sắp chết, còn có anh trai và em gái, mẹ thì phải làm việc.
Vậy mẹ cậu bé là nhân viên ở đây à?
Anh muốn xem ai là người dũng cảm đến mức dám đưa con trai mình đến khách sạn trong giờ làm việc, thậm chí còn trực tiếp trèo giường của anh.
Đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi!
Diệp Huyên nhướng mày đắc ý.
Ái chà, tên ngốc này từ đâu tới vậy?
Làm sao cậu bé có thể làm lộ thân phận thật của mẹ, gây phiền phức cho mẹ chứ?
Tuy nhiên, vở kịch vẫn cần phải được tiếp tục.
Cậu bé liền che mặt lại và khóc lớn.
"Mẹ, đừng tới chỗ mẹ! Hu hu hu! đừng đi tìm mẹ mà!"
Cận Việt Thần lạnh lùng liếc nhìn Diệp Huyên, rồi dặn dò quản lý sau đó đi thẳng lên lầu.
Ngay khi Diệp Huyên nhìn thấy người đàn ông rời đi, cậu bé bắt đầu chuyển sang chế độ đáng yêu.
"Anh ơi, anh vừa cao lại đẹp trai quá! Hơn nữa khí chất cũng rất tốt, nếu anh không mặc đồng phục ở đây, em còn tưởng anh là diễn viên đóng phim đấy!"
"Chị ơi, bộ đồ chị mặc đẹp quá! Có phải là loại cao cấp được đặt may riêng có giá mấy chục nghìn một chiếc không?"
"Dì ơi, khi dì cười, cháu có cảm giác như đang nhìn thấy chính người thân của mình vậy, cảm giác thật thân thiết! "
!
Trong vòng nửa tiếng, người quản lý từ bên ngoài trở vào đã thấy mọi người vây xung quanh Diệp Huyên nói cười rôm rả, hơn nữa mỗi người đều cầm trên tay các loại đồ ăn, đồ chơi để dỗ dành cậu bé.
Ông ấy tức giận bước tới, thì thấy cậu bé nhảy ra khỏi ghế, chạy tới túm lấy quần áo của ông ấy khiến ông ấy phải khom người xuống, sau đó cậu bé nhét một viên kẹo vào miệng ông ấy.
"Bác ơi, bác vất vả quá! Cả đêm không được ngủ, bác ăn ít đường để bổ sung năng lượng, vậy sẽ tốt hơn nhiều đấy!"
Vị ngọt sẽ lan tỏa trong miệng, tất cả những lời khiển trách đều bị quản lý nuốt trở lại vào bụng.
Ăn đồ của người khác thì phải kiêng dè, nếu không chắc chắn ngày mai ông ta sẽ dạy dỗ những người này.