Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 21: Ngày thứ 3050



Lương Mộ không ngờ rằng trong cái đêm lãng mạn do chính tay mình tạo ra này, lại bị Trương Thần Tinh đấm cho một cú, kết thúc sự lãng mạn.

Cái cô nàng Trương Thần Tinh này nhìn thì gầy gò nhưng sức lực lại không hề yếu một chút nào. Cô nắm chặt nắm đấm vung vào má trái của anh, khiến anh ngẩn người tại chỗ.

Rất lâu sau anh mới nói: “Tôi đùa em mà em không nhận ra sao? Tôi đâu có đụng vào em.”

“Nói đùa nhàm chán, bị đánh là còn nhẹ.” Trương Thần Tinh dùng sức kéo xe lại, “Đánh chết anh cũng bình thường.”

“…”

“Em khoan đi đã.” Lương Mộ che mặt nói: “Giúp tôi tìm răng trên mặt đất đi?”

“Giả vờ nữa hả?” Trương Thần Tinh không tin Lương Mộ, nhưng vẫn để xe đó, đi đến trước mặt anh, dùng tay bóp má anh, nhìn qua nhìn lại, “Anh đừng có giả vờ, tôi không có dùng sức.”

“Vậy thì em cũng không được động tay.”

“Chỉ cho phép anh làm bậy thôi hả?”

Trương Thần Tinh hơi nóng nảy, cuối cùng cô cũng tức giận như một người bình thường. Lương Mộ cúi đầu cười, đi qua, ngồi lên xe của cô, “Lên xe nào.”

“Anh xuống ngay, đây là xe của tôi.”

“Ông Mã nói là ông không khỏe, kêu tôi mua thuốc về.”

“Vậy thì anh đi taxi đi.”

“Bây giờ không gọi được taxi.”

Lương Mộ hiểu rõ nhất là chuyện gì và người nào có thể đả động đến Trương Thần Tinh, quả nhiên, Trương Thần Tinh ngồi vào phía sau. Lúc về khác với lúc đến, đường phố vắng lặng, bóng xe của họ liên tục giao nhau với bóng cây, gió thổi bay mái tóc ngắn của Trương Thần Tinh, một chiếc lá vàng lắc lư rơi xuống người cô, lúc này Lương Mộ không còn nhây nữa, thật sự đi đến hiệu thuốc 24/24 mua thuốc hạ huyết áp rồi chở cô về.

Khi Trương Thần Tinh đang mở khóa nhà, anh hỏi cô: “Ngày mai em đi đâu?”

“Tây An.” Trương Thần Tinh nói xong, ném một chiếc chìa khóa dự phòng cho anh, “Phiền anh, rảnh rỗi thì giúp tôi trông coi.”

Lương Mộ nắm chặt chiếc chìa khóa đó, miệng vẫn còn bỡn cợt, “Vậy thẻ hội viên hết hạn thì tôi có thể không cần gia hạn nữa.”

“Ừ.”

“Chú ý an toàn nhé. Trương Thần Tinh, em biết số điện thoại của tôi và bạn tôi, nếu có chuyện gì thì cứ yên tâm gọi cho tôi.”

“Tạm biệt.” Trương Thần Tinh đi vào, khóa cửa lại, nghe tiếng bước chân của Lương Mộ dần xa. Cô sắp xếp hành lý, tắm rửa, bận rộn rất lâu mới quay lại giường, nhìn thấy Lương Mộ gửi cho cô một bức ảnh: Gương mặt của anh bị cô đánh đỏ. Trong ảnh, Lương Mộ hơi ngửa mặt, lộ ra đường quai hàm điển trai, không biết anh đang muốn thể hiện điều gì nữa.

“Đáng đời. Lần sau còn làm bậy, tôi lại đánh.”

Lương Mộ gửi một loạt ha ha, lại nói với cô: “Trương Thần Tinh, chúc ngủ ngon.”

Đêm hôm đó Trương Thần Tinh ngủ rất ngon, trong giấc mơ toàn là gió đêm thu và chiếc lá vàng rơi xuống người cô. Sáng sớm hôm sau, cô đeo ba lô lên đường. Mở cửa tiệm sách ra, lại nhìn thấy Lương Mộ đang đứng trong ánh bình minh. Thấy cô mở cửa, anh cười, “Quả nhiên là khởi hành từ sáng sớm.”

Anh đã cược Trương Thần Tinh sẽ xuất phát vào sáng sớm khi không có ai, không nói lời tạm biệt với bất kỳ ai. Anh đã đợi ở đây từ lúc 5 giờ sáng, đợi gần một tiếng.

Trương Thần Tinh nhìn nụ cười của Lương Mộ, không hiểu sao lại thấy tim mình đập loạn. Lương Mộ giật cái ba lô từ sau lưng cô, đeo lên vai mình, “Tôi đưa em đến ga. Tôi còn chưa được ngắm bình minh ở Cổ Thành nữa.”

Bình minh ở Cổ Thành thật đẹp.

Hai người ngồi cạnh nhau ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt, tắm mình trong ánh nắng ban mai. Bên đường có người già đội nón lá bán sen thu, cầm một chiếc lá sen còn đọng sương, những giọt sương lăn tròn trên lá sen theo từng động tác. Xe buýt đi qua những con phố dần tỉnh giấc của Cổ Thành, trạm xe như những chòi nghỉ mát cổ kính, thậm chí những con phố bình thường cũng như được tô điểm bởi sắc thu.

Lương Mộ ngắm cảnh vật bên ngoài, thỉnh thoảng nhìn sang một bên mặt của Trương Thần Tinh.

Nếu đôi mắt của cô không nhìn về phía anh, thì khuôn mặt này trông thật dịu dàng, thậm chí cả mái tóc ngắn lộn xộn cũng được bình minh nhuộm màu quyến rũ.

Khoảnh khắc mất hồn ấy khiến Lương Mộ muốn đi theo Trương Thần Tinh đến Tây An, nhưng lý trí lại kéo anh trở lại. Đủ rồi, thêm nữa, Trương Thần Tinh sẽ lại khó chịu. Khi cô đeo ba lô lớn biến mất trong dòng người, Lương Mộ bị cảm giác cô đơn đến chết người đè nặng. Còn Trương Thần Tinh, nhận thấy ánh mắt của Lương Mộ dừng lại trên lưng mình, cô không quay đầu lại, nhưng đột nhiên hiểu được ý nghĩa của lời tạm biệt.

Cô lên tàu, bắt đầu một chuyến hành trình mới.

Lần này, cô sẽ đến Hoa Sơn trước.

Người trong bức ảnh đó được chụp khi đang ngồi trước quầy hàng ở khu du lịch, phía sau là dãy núi trùng điệp, xung quanh là dòng người đông đúc. Trương Thần Tinh không biết nơi cô chọn có đúng không, cô đã cố gắng liên lạc với người đăng bài nhiều lần, nhưng đều không có kết quả.

Trên tàu, điện thoại của cô reo lên một lần, là một số lạ. Lần này cô nhấc máy, hít một hơi thật sâu, nói: “Gọi thêm lần nữa là tôi báo cảnh sát.”

Đối phương cúp máy, cô gọi lại, nhưng đã tắt máy.

Trương Thần Tinh lưu lại số điện thoại đó: Lạ 4. Cô luôn cảm thấy những cuộc điện thoại này là “Bà ấy” gọi đến. Bây giờ cô đã gọi mẹ mình là “Bà ấy”. Có lẽ bà ấy gặp phải chuyện gì đó, hoặc là lương tâm cắn rứt, nên sau khi biến mất tám năm mới gọi những cuộc điện thoại im lặng này. Mỗi lần nhận được một cuộc điện thoại như vậy, Trương Thần Tinh đều cảm thấy mình lại gần hơn với sự thật một phần.

Khi đến chân núi Hoa Sơn, cô lấy ảnh ra cho người bán hàng ở cửa hàng xem, rồi hỏi: “Cho hỏi, có ai từng thấy người này không?”

Người chủ cửa hàng gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Có thấy sao?”

“Không chắc.” Chủ cửa hàng nói: “Trông quen quen, nhưng ở đây người qua lại đông lắm.”

Nếu bà ấy thật sự bán hàng trên núi, thì ở đây chắc chắn sẽ có người quen biết, từng gặp bà ấy. Nhưng cô hỏi hết tất cả các chủ cửa hàng ở chân núi, không ai chắc chắn cả.

Cuối cùng cũng có người đến gần, người đó mặt đầy nếp nhăn, cầm bức ảnh của cô xem kỹ, rồi suy nghĩ một cách nghiêm túc, “Hình như chú từng gặp người này.”

“Ở đâu vậy chú?”

“Ở trên núi gần nhà chú, không phải ở đây.” Người đó khẳng định, “Đúng rồi, chú từng gặp. Lúc đó cô ấy cũng cầm một quyển sách, chú còn nghĩ người này đẹp đấy.”

“Chú có thể cho con địa chỉ được không?”

“Được.”

Trương Thần Tinh đưa giấy bút, đôi bàn tay kia đã lao động nhiều năm, ngón tay đều bị nứt nẻ, viết nguệch ngoạc một hàng chữ, những chữ nào không biết thì dùng chữ cái tiếng Hán thay thế. Viết xong dặn dò Trương Thần Tinh: “Nơi đó không dễ đi, đến làng thì cứ nhắc tên chú, chú ba Vương, sẽ có người dẫn con lên núi.”

“Cảm ơn chú.” Trương Thần Tinh cất giấy bút vào túi, hỏi chú ba Vương: “Nếu người ta không tin con thì sao? Chú chụp ảnh cùng con nhé?”

“Không cần không cần, cứ nhắc tên chú là được.” Chú ba Vương phẩy tay rồi đi.

Trương Thần Tinh hỏi hết mọi người ở chân núi, cuối cùng vẫn quyết định lên Hoa Sơn.

Cô mang theo hành lý nặng trịch leo núi, đi đi dừng dừng, nhanh nhanh chậm chậm, thật bất ngờ, cô lại gặp chú ba Vương một lần nữa.

Chú ấy cười hiền hậu với Trương Thần Tinh, Trương Thần Tinh cũng mỉm cười đáp lại, cúi đầu gặm bánh mì. Chú ba Vương đến gần cô, hỏi: “Tìm người nào vậy?”

“Dạ cô ruột.”

“Đi một mình hả?”

“Dạ.”

Chú ba Vương thở dài, “Một mình ra ngoài tìm người không an toàn đâu, phải chú ý đấy, trên đời này kẻ xấu nhiều lắm!” Chú ấy đưa cho Trương Thần Tinh một chai nước, “Đừng chỉ ăn bánh mì, uống chút nước đi.”

Trương Thần Tinh đẩy nước lại cho chú ấy, “Cảm ơn chú, con có mang theo nước rồi.”

“Mang nước thì tốt, mang nước thì tốt.” Chú ba Vương nhìn hành lý của Trương Thần Tinh, “Một mình con mang theo hành lý như vậy, có leo được không?”

“Lát nữa con sẽ gửi lại.”

“Dù sao chú cũng không leo nổi nữa, chi bằng chú giúp con trông coi?”

“Dạ không cần đâu, cảm ơn chú.”

Trương Thần Tinh ngẩng đầu, nhìn chú ba Vương một cách nghiêm túc, hỏi chú ấy: “Chú cũng đi chơi một mình sao?”

“Chú cũng đến tìm người.” Chú ba Vương lấy ra một bức ảnh, bức ảnh cũ kỹ, bên trong là một cậu bé, “Tự mình đến Hoa Sơn chơi, lạc đường.”

Trương Thần Tinh nhìn, không hỏi nữa, bỏ rác vào túi, tạm biệt chú ba Vương.

Trương Thần Tinh mất hai ngày để đi hết đường lên Hoa Sơn, không bỏ lỡ bất kỳ cửa hàng nào, tình cờ gặp chú ba Vương bốn lần. Cuối cùng, lần thứ tư, chú ấy tiến đến, hỏi Trương Thần Tinh: “Sắp xuống núi rồi chứ? Không được thì chú đưa con đi.”

“Leo núi mệt quá, con muốn xuống núi tìm chỗ nghỉ ngơi hai ngày.”

“Người bán hàng nhỏ trên núi cũng không ổn định đâu, không biết lúc nào lại đi mất. Muốn tìm người thì phải tranh thủ.”

“Hay là chú cho con số điện thoại, trước khi đi, con sẽ gọi điện cho chú.”

Chú ba Vương suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu, “Được.”

Trương Thần Tinh lấy số điện thoại của chú ấy, lao vào đám đông đang xuống núi, biến mất. Trương Thần Tinh tìm một nhà nghỉ ở lại, nhìn thấy Chu Mạt gửi ảnh tiệm sách cho cô. Trong tiệm khác hẳn ngày thường, có rất nhiều người, thậm chí còn có ba người đang xếp hàng thanh toán. Cô gửi một dấu hỏi “?” đi, Chu Mạt nhanh chóng trả lời: “Lương Mộ và Tiêu Tử Bằng đã kéo một đoàn khách du lịch đến.”

“Làm sao kéo được?”

“Nói thật, Lương Mộ làm đạo diễn thì chẳng ra làm sao, nhưng lôi kéo khách hàng thì thật sự tuyệt.” Cô ấy lại gửi cho Trương Thần Tinh vài bức ảnh: Tiêu Tử Bằng đứng ở ngõ, bên cạnh là dòng chữ – Tiệm sách lâu đời nhất ở phố cổ, đi vào trong. Hoàn toàn là một biển hiệu di động.

“Không chỉ vậy, tối qua mình nghe anh ta gọi điện thoại nói: Cậu cứ đưa người đến là được. Mỗi ngày đưa người đi mua sắm, tôi đã đi xem hết tinh hoa của phố cổ rồi, để tôi đưa cậu lộ trình!” Chu Mạt tiện thể gọi điện thoại, Trương Thần Tinh bắt máy, nghe cô ấy nói ríu rít: “Chưa hết, người kia hỏi anh ta đưa khách đến tiệm sách vậy rồi có hoa hồng không? Anh ta nói có cái mạng, hỏi người kia có muốn không.”

Chu Mạt cười ha ha trong điện thoại: “Lương Mộ này cũng thú vị đấy.”

Trương Thần Tinh ừ một tiếng, hôm đó Lương Mộ đưa cô đến ga, bảo đảm với cô, còn nói thêm một câu gì đó mà cô không nghe rõ, bây giờ nghĩ lại thì có lẽ là: Tiệm sách cứ giao cho tôi.

Anh thật sự coi tiệm sách là của mình.

“Sao rồi? Có manh mối gì không?” Chu Mạt hỏi cô.

Trương Thần Tinh cầm lấy tờ giấy ghi số điện thoại và địa chỉ, nhíu mày, “Không có.”

“Vậy thì về sớm đi.” Chu Mạt nói: “Dự báo thời tiết nói là bên đó sắp lạnh rồi, cậu có mang đủ quần áo không?”

“Mình về muộn vài ngày, sẽ đi thêm vài nơi nữa.”

“Vậy thì nhớ chú ý an toàn.”

“Mình biết rồi.”

Bên cạnh Trương Thần Tinh có một tấm bản đồ, trên đó cô vẽ vài vòng tròn. Cô ít nhất phải đi thêm bốn ngọn núi nữa, trong đó có cả ngọn núi mà chú ba Vương kia đã nói.

Nhưng ngọn núi đó cách thành phố rất xa, chỉ có hai ngôi làng nhỏ ở chân núi và lưng chừng núi, thậm chí còn không có con đường lên núi hoàn chỉnh nào được xây dựng.

Trong phòng trọ của nhà nghỉ dần dần có thêm người ở.

Trương Thần Tinh xuống từ giường tầng trên, đi vào nhà vệ sinh, thấy vài cô gái đang ngồi tán gẫu ở bàn ăn, thấy cô thì vẫy tay, “Hello.”

“Hello.”

Trương Thần Tinh đáp lại, đi vào nhà vệ sinh, khi đi ra ngoài, cô nghe thấy mấy cô gái đó đang nói chuyện: “Nơi đó không thể đi một mình đâu, đường núi khó đi, nghe nói cũng có người bị mất tích ở đó.”

“Nhưng tôi muốn đi, đây là nơi mà tôi nhất định phải đi trong chuyến đi này, độ khó 2.0, đối với tôi không khó.”

Trương Thần Tinh nhìn cô gái đang nói chuyện, mặc dù chỉ mặc một chiếc áo phông, nhưng cơ bắp trên người cô ấy rất đẹp.

“Một mình sao?” Những người khác hỏi.

“Tôi đang kêu gọi bạn đồng hành, nếu đủ bốn người trở lên thì đi.” Nói xong, quay đầu hỏi Trương Thần Tinh: “Cô có đi không?”

“Tôi không đi, cảm ơn.”

Cô gái giơ một tờ giấy lên, “Của cô hả?”

Là tờ giấy ghi địa chỉ và số điện thoại đó.

“Tôi vừa nhặt được trên mặt đất, nơi mà cô muốn đi nằm trên đường đi mà tôi định đi qua.” Cô gái cười, “Hay là đi cùng nhau đi.”

Sự trùng hợp như vậy không phải là chuyện thường gặp.

Trương Thần Tinh gật đầu, quay trở lại giường. Có người kéo rèm, là cô gái đó, “Cô sẽ không thật sự muốn đi một mình chứ? Rồi gọi một cuộc điện thoại cho người lạ? Ở giữa núi rừng.”

“Tôi chưa quyết định.”

“Cô không phải là người ngốc như vậy.” Cô gái tiện tay cầm lấy một cây bút, dùng răng cắn vào nắp bút, viết tên và số điện thoại của mình lên một tờ giấy, đưa cho Trương Thần Tinh, “Tôi tên Vương Tiếu Tiếu. Mấy ngày nay tôi đều ở lại thành phố chơi, nếu cô thật sự quyết định đi, vừa hay tôi đang tìm người để đi cùng, vẫn có chỗ cho cô.”

“Tôi không có kinh nghiệm, cũng không có trang bị.”

Vương Tiếu Tiếu cười, gõ vào thành giường của cô, “Cô biết chúng tôi, những người yêu thích hoạt động ngoài trời, tôn sùng điều gì nhất không?”

Trương Thần Tinh lắc đầu.

“Tin tưởng đồng đội, an toàn trở về.”

Vương Tiếu Tiếu vỗ vào đầu gối của Trương Thần Tinh, “Chờ đến khi gần đủ người cô quyết định cũng không muộn.”

“Được, cảm ơn.”

Trương Thần Tinh xuống núi Hoa Sơn, hai chân đã sắp tê liệt, tối nằm trên giường, lúc lật người chỉ cần chạm vào phía trong đầu gối là chân đã rất đau, hoàn toàn không ngủ được.

Lương Mộ gửi cho cô một biểu đồ thống kê doanh thu hôm nay, nhờ nỗ lực của anh, hôm nay tiệm sách đã bán được 72 cuốn sách, doanh thu 1748 tệ.

“Cảm ơn.”

“Ngày mai đi đâu?”

“Vẫn ở Tây An.”

“Ừ. Ngủ sớm đi.” Lương Mộ nói: “Mơ đẹp nhé, biết đâu khi em mở mắt ra, sẽ gặp được người mà em muốn gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.