Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 102: 102: Vẻ Mặt Cô Ta Tràn Đầy Khiêu Khích!





“Ba là… tôi còn muốn để bố tôi biết tôi đang chơi với anh”.

“Đến lúc đó bố tôi cũng tới dạy cho anh một bài học thì tôi lại càng vui hơn”.

Trương Minh Vũ giật nảy mình kinh hãi.

Anh có thể nghe ra được, chắc hẳn bố cô ta là một người rất có máu mặt.

Anh lười để ý tới cô ta, mở tài liệu ra xem.

Rầm!
Anh chưa kịp đọc được chữ nào thì tài liệu đã bị một bàn tay nhỏ đập xuống
Anh bực bội hỏi: “Con nhóc nhà cô thích chơi đến cùng đúng không?”
Anh cứ tưởng đợi cô ta chán rồi sẽ tự giác bỏ đi, nào ngờ lại khó chơi tới vậy!
Hàn Thất Thất quát ầm lên: “Anh gọi ai là con nhóc? Anh mới bé đấy!”
Nói rồi cô ta còn kiêu ngạo ưỡn ngực ra.


Trương Minh Vũ co quắp khoé miệng.

Tuy tính sát thương không cao nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh!
Anh không nhịn được liếc mắt đánh giá.

Không thể không thừa nhận, tuy Hàn Thất Thất còn nhỏ tuổi nhưng dậy thì rất thành công, dáng người có đường cong rõ nét
Cô ta lại đắc ý nói tiếp: “Sao hả? Bị tôi nói trúng rồi chứ gì? Anh thật sự là…”
Nói tới đây, hai mắt cô ta chợt sáng rực lên.

Cô ta tức thì quay người đặt mông ngồi trên bàn họp.

Cặp đùi xinh đẹp cũng hiện rõ mồn một trước mắt anh.

Trương Minh Vũ giật nảy mình, vội vàng ngồi thẳng lưng lên.

Hàn Thất Thất đùa giỡn hỏi: “Dám sờ không?”
Anh sững sờ, khó tin nhìn cô ta.


Một lúc lâu sau, anh mới cất giọng hỏi: “Cô bị điên à?”
Ánh mắt cô ta hiện vẻ thảng thốt, thấp giọng lẩm bẩm: “Quả nhiên không phải đàn ông thật sự, trông thế mà lại có vấn đề về xu hướng tính dục.

Thảo nào lại có một người đàn ông cao lớn đi theo bên cạnh…”
Anh nhíu chặt chân mày, lửa giận sôi sục dưới đáy lòng: “Một hai lần tôi có thể coi như cô ngây thơ chưa trải sự đời, nhưng nhiều quá thì cô trở thành phiền phức rồi đấy”.

Hàn Thất Thất cười lạnh một tiếng, vẻ mặt giễu cợt nói: “Phiền phức thì sao? Anh mà không thấy phiền tôi đã chẳng làm!”
“Dù sao tôi đang thấy chán, bắt nạt anh làm tôi thấy vui!”
“Anh là đàn ông thì nghĩ cách đuổi tôi ra ngoài đi!”
“Nếu anh có thể khiến tôi đi ra, tôi có thể cân nhắc không quấy rối anh nữa.

Nhưng mà… hình như anh đâu có năng lực làm điều này?”
Nói xong, nụ cười đắc ý trên mặt cô ta càng thêm xán lạn.

Chân cũng bắt đầu đung đưa qua lại.

Ánh mắt Trương Minh Vũ loé lên tia lạnh lẽo: “Tự cô đòi đấy nhé”.

Hàn Thất Thất kiêu ngạo đáp: “Đúng rồi, tôi đòi vậy đấy”.

“Nhưng mà… anh có dám không?”
Vẻ mặt cô ta tràn đầy khiêu khích!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.