Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
"Muốn tôi hợp tác với bọn này? Không có cửa đâu!"
Nói đến đó, ánh mắt ông ta lóe lên đầy âm độc.
Khóe miệng Hà Trung Ninh cũng nở một nụ cười hài lòng.
Hà Gia Hoa lại giở giọng giễu cợt lần nữa: "Thế nào, Trương Minh Vũ? Mày có thể làm được gì?"
"Hiện giờ... Mày có thể thay đổi được tình thế khó khăn này không?"
Nghe hắn nói thế, đám người kia đều nhếch môi cười khinh thường.
Lâm Kiều Hân và mấy cô gái đều tức giận ra mặt, nhưng các cô lại chẳng có cách nào giúp được Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ nheo mắt nhìn.
Anh biết thời gian đã rất cấp bách, nhưng hiện tại anh cũng không có cách nào giải quyết việc này.
Có nhà họ Lư ủng hộ, có mối làm ăn để vực dậy, nhà họ Hà sẽ không suy sụp được.
Hiện giờ, anh cũng không biết nên xử lí ra sao.
Đám người xung quanh đều nở nụ cười giễu cợt.
Tình thế trước mắt cho thấy, Trương Minh Vũ đã thất bại rồi!
Ngay vào lúc này, một giọng nói êm ái vang lên: "Không hợp tác với em tôi, vậy thì nhà họ Lư các người... không cần thiết phải tồn tại nữa".
Hả?
Vừa nghe thấy mấy lời này, tất cả đều kinh hãi giật mình.
Trương Minh Vũ run bắn người lên.
Giọng nói này... là của chị ba?
Ngay sau đó, mọi người đều ngoảnh đầu nhìn về phía cửa khách sạn.
Một cô gái với vẻ đẹp lạnh lùng đang đi tới.
Dung nhan nghiêng thành, phong thái xuất chúng.
Đó chính là Tô Mang.
Chị ba!
Trương Minh Vũ lập tức kích động đến mức thân thể cũng run lên nhè nhẹ.
Lâm Kiều Hân và hai cô gái cũng ngây người nhìn theo.
Đám người còn lại đều hoang mang mờ mịt.
Đó... là ai?
Lư Chấn hừ lạnh một tiếng: "Cô là thứ gì? Nhà họ Lư chúng tôi có tồn tại hay không, cô quyết định được chắc?"
Tô Mang nhìn Trương Minh Vũ không chớp mắt, đôi chân dài bước nhanh tới trước mặt anh.
Trương Minh Vũ nở nụ cười ngây ngốc.
Không biết vì sao, vừa thấy Tô Mang tới, anh đột
nhiên có cảm giác mọi việc đều đã được giải quyết tốt đẹp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.