Lư Chấn tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất, sắc mặt như tro tàn.
Vất vả kinh doanh bao nhiêu năm...
Ngay sau đó, ông ta quỳ sụp gối, đau khổ cầu xin: "Thưa cô, tôi sai rồi! Tôi xin được hợp tác với các vị! Cầu xin các vị tha cho nhà họ Lư chúng tôi đi!"
Tiếng khóc lóc khẩn cầu nghe vô cùng thảm thiết.
Tất cả những người quanh đó đều sững sờ nhìn.
Chuyển biến đột ngột thế này...
Thật sự khiến người ta chóng mặt!
Sắc mặt Hà Trung Ninh đã âm trầm tột cùng, nhưng lại không nói được một câu.
Trương Minh Vũ thấy thế cũng chợt thấy không đành lòng.
Nhưng Tô Mang chỉ lạnh nhạt nói: "Quá muộn rồi!"
Ầm!
Mấy lời đó tựa như một tiếng sét giáng ầm ầm xuống đầu Lư Chấn.
Ông ta hối hận muốn chết... nhưng đã không còn bất kì cơ hội nào nữa rồi!
Trương Minh Vũ chăm chú nhìn ông ta giây lát.
Tô Mang ngẩng đầu, thích thú nói tiếp: "Nhà họ Hà hả? Yên tâm, tôi sẽ không động tới các người".
"Các người cứ chờ em tôi... từ từ dằn vặt các người đi".
Nói đoạn, khóe miệng cô ấy cong lên, vẽ thành một nụ cười khác thường.
Trái tim Hà Trung Ninh như bị bóp nghẹt một cái.
Nhưng ông ta vẫn không nói được một lời!
Tô Mang sải chân lướt qua giữa Hà Trung Ninh và Lư Chấn.
Thậm chí cô ấy còn không thèm nhìn bọn họ một cái.
Trương Minh Vũ vẫy tay ra hiệu cho ba cô gái rồi vội vã đuổi theo.
Đám đông chăm chú nhìn theo họ.
Mãi đến khi Trương Minh Vũ và mấy cô gái biến mất khỏi tầm mắt, bọn họ vẫn còn đau đáu nhìn theo.
Bầu không khí im lặng kéo dài thật lâu.
Trong đầu từng người chỉ có chung một suy nghĩ.
Nhà họ Lư... xong đời!
Trời đã về tối.
Tô Mang ngồi vào chiếc Rolls - Royce Phantom.
Hàn Thất Thất và Trần Y Tuyết ngoan ngoãn đứng bên cạnh, không dám nói một lời.
Mặc dù tính cách cả hai cô gái này đều thuộc hàng kiêu kì nhưng vẫn bị khí thế của Tô Mang đè ép chặt chẽ.
Trương Minh Vũ thấy thế bèn cười bảo: "Vậy hai cô về trước đi, hôm nào hẹn nhau ra chơi sau nhé".
Hàn Thất Thất gật đầu, nói: "Anh... Anh đừng có quên