*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh vừa ra đấy được một lát đã nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên.
Trương Minh Vũ hơi ngạc nhiên quay đầu.
"Ôi!"
Ai đó kêu kinh ngạc.
Trương Minh Vũ nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy Lâm Kiều Hân đang đứng ngay chân cầu thang, hoang mang nhìn mình.
Sao vậy?
Trương Minh Vũ bối rối.
Lâm Kiều Hân kinh ngạc nói: "Sao... sao anh dậy sớm thế?"
Trương Minh Vũ mỉm cười: "Tỉnh rồi nên dậy khởi động thân thể chút".
Ánh mắt Lâm Kiều Hân nhìn anh đầy phức tạp.
Trương Minh Vũ bèn cười hỏi: "Cô định đi đâu à?"
Lâm Kiều Hân chầm chậm đáp: "Tôi định ra ngoài mua đồ ăn sáng".
Hả?
Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: "Vậy là mấy hôm nay, bữa sáng đều do cô đi mua à?"
Anh còn tưởng đặt gửi tới...
Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.
Trương Minh Vũ mấp máy môi, lại không biết nên nói gì lúc này.
Giây lát sau, Lâm Kiều Hân chợt bước tới, ngồi xuống sofa.
"Trương Minh Vũ, vất vả cho anh quá".
"Vì nhà họ Lâm chúng tôi..."
Lâm Kiều Hân áy náy nói.
Trương Minh Vũ bèn cười bảo: "Ôi chao, khách sáo với tôi làm gì chứ".
Lâm Kiều Hân nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Lát sau, cô mới nhoẻn cười, nói: "Tôi chợt nhận ra, muốn bù đắp cho anh thật là khó".
"Bước tiến của anh... dường như tôi đã theo không kịp".
Trương Minh Vũ xấu xa cười cười, nói: "Không bù đắp được thì lấy thân báo đáp là được rồi".
Anh vừa thốt ra những lời này, nụ cười trên môi Lâm Kiều Hân tức thì đông cứng lại.
Trương Minh Vũ cũng ngây người.
Nói cái đó làm gì chứ...
Tuy mối quan hệ giữa hai người đã hòa hoãn đôi chút, nhưng vẫn còn chưa tới trình