Người đi đường dừng chân, ai nấy cũng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trần Y Tuyết làm như không thấy.
Nhưng Trương Minh Vũ lúng túng quá trời.
Hàn Thất Thất chạy tới thì thầm với anh: "Anh nhận con bé đi, chắc chắn nhà nó sẽ hậu tạ anh cho xem!"
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Ừ nhỉ!
Nhưng mà... có vô đạo đức quá không?
Vả lại nhận học trò sao mà dễ vậy được...
Trần Y Tuyết vẫn quỳ trên nền đất với vẻ mặt đầy chân thành.
Sau một lúc lưỡng lự, Trương Minh Vũ chậm rãi lên tiếng: "Cô đứng lên trước đã, tôi sẽ cân nhắc".
"Thật không?"
Trần Y Tuyết lập tức mừng rỡ ra mặt.
Anh cười ha ha: "Thật, để tôi suy nghĩ chút đã".
Trần Y Tuyết ngập ngừng: "Nhưng... lỡ anh không chịu thì sao?"
Trương Minh Vũ cười toe toét: "Tôi không chịu thì cô quỳ tiếp cũng được mà".
Cô ấy hớ ra.
Hình như... nghe có lý phết nhờ!
Trần Y Tuyết vội vàng đứng lên, mừng rỡ nói: "Sư phụ ơi! Sư phụ nhận con đi, con sẽ nghe lời mà!"
"Con ngoan lắm! Con nghiêm túc lắm!"
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, chẳng biết nói gì cho phải.
Anh không cho rằng mình đủ năng lực để nhận đồ đệ. Bất giác anh nghĩ đến sư phụ của mình.
Có thật là... nhận học trò không cần để ý gì không?
Một lúc sau Trương Minh Vũ mới cười lên tiếng: "Thế này đi, tôi sẽ quan sát cô một thời gian, nếu đạt yêu cầu về mọi mặt thì tôi sẽ nhận cô làm đồ đệ".
"Tất nhiên là tôi sẽ dạy cô trong thời gian đó".
Trần Y Tuyết bĩu môi, thỏa hiệp: "Thôi được, sư phụ thử không nhận con xem, con sẽ quỳ trước cửa nhà sư phụ mỗi ngày đó!"
Trương Minh Vũ lắc đầu ngao ngán.
Hàn Thất Thất lên tiếng: "Được rồi, chúng ta đi thôi, nhiều người nhìn lắm đấy..."
Trần Y Tuyết nhanh chóng chạy qua mở cửa xe.
Cô ấy đưa tay ra rồi kính cẩn nói: "Mời sư phụ!"
Trương Minh Vũ bực mình trừng mắt nhìn cô ấy.
Đúng là, thay đổi 180 độ.
Anh hơi lưỡng lự nhưng rồi vẫn đưa chân vào, ngồi xuống.
Hàn Thất Thất lại ngồi vào ghế phó lái.
Trần Y Tuyết lái xe đi ngay.
Trong lòng Trương Minh Vũ cực kỳ
mất tự nhiên, anh thấy rõ Trần Y Tuyết thật sự muốn làm học trò mình.