Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Một gia tộc khổng lồ như nhà họ Âu Dương...
Lại chỉ là một sự mở đầu?
Trương Minh Vũ đã hoàn toàn choáng váng.
Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng tràn đầy mờ mịt.
Cô biết, nhà họ Âu Dương là kẻ địch của nhà họ Lâm.
Nhưng...
Tô Mang hít sâu một hơi, lòng vô cùng khó chịu.
Thôi thì... lấy độc trị độc vậy.
Biết trước đối thủ mạnh cỡ nào, áp lực có lẽ sẽ giảm đi đôi chút.
Dù sao thì, so với kẻ địch lớn nhất phía sau...
Nhà họ Âu Dương chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng, đầu óc đã hỗn loạn không thể nghĩ được gì.
Tô Mang dịu dàng trấn an: "Cho nên, em đừng nghĩ nhiều nữa".
"Việc em có thể làm lúc này là nỗ lực hết sức, em thật sự không thể tưởng tượng được kẻ địch của em hùng mạnh cỡ nào đâu".
"Chỉ khi nào diệt được nhà họ Âu Dương thì mới được tính là thực sự bắt đầu".
"Em có nghĩ nhiều hơn nữa cũng chỉ phí công mà thôi".
Trương Minh Vũ lặng lẽ tiêu hóa tin tức này.
Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.
Vì sao những nguy nan của nhà họ Lâm... lại cần Trương Minh Vũ phải gánh chịu?
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Lát sau, Trương Minh Vũ mới ngẩng đầu, cười nói: "Em hiểu rồi, chị ba".
Anh cũng đã nghĩ thông suốt.
Những việc mình có thể làm cũng chỉ chừng ấy thôi, cố gắng tự hỏi thêm nữa cũng vẫn chỉ làm được đến đó.
Lo nghĩ nhiều để làm gì?
Vì thế, lòng anh càng thêm khát khao và bức thiết.
Khát khao tăng thực lực cao hơn!
Cả thực lực kinh tế và thực lực bản thân!
Mình phải mạnh lên nữa!
Tô Mang thoáng run lên vì đau lòng, cố nén để không nhào lên ôm lấy em mình.
Trương Minh Vũ cười nói: "Thôi vậy, đi ngủ thôi, em cũng thấy hơi mệt rồi".
Thể xác và tinh thần đều đã mệt mỏi.
Tô Mang và Lâm Kiều Hân cùng gật đầu.
Ba người đứng dậy, về phòng riêng.
Trương Minh Vũ nằm dài trên giường, lẳng
lặng nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.