Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 112: 112: Thành Công Rồi!





Anh chỉ không chắc chắn liệu Lâm Quốc Long có biết chuyện này hay không.

Nếu ông ta biết, anh cũng sẽ không tha cho ông ta.

“Thế các người có chứng cứ gì chứng minh Lâm Kiều Hân hạ độc?”, anh chất vấn.

Lâm Tuấn Khải nhíu mày, giận dữ đáp trả: “Nói nhảm.

Cả biệt thự chỉ có mình nó ở nhà.

Chẳng lẽ ngoài nó ra còn có quỷ nữa sao?”
Trương Minh Vũ nhếch miệng bật cười: “Biết đâu có mấy con quỷ không sạch sẽ mò vào hạ độc thì sao?”
“Mày…”
Lâm Tuấn Khải bị anh chọc tức, không ngờ anh lại khó chơi như vậy!
Anh ta trầm ngâm hồi lâu, ánh mắt loé lên tia sáng: “Được, tao tìm chứng cứ cho mày xem!”
“Nếu nó đã hạ độc thì rất có thể trong biệt thự vẫn còn vật chứng chưa được xử lý sạch sẽ!”
Nói rồi anh ta lao thẳng vào phòng bếp bắt đầu tìm kiếm.


Lâm Kiều Hân đã nản lòng.

Dù không tìm thấy chứng cứ, cô cũng không có cách gì chứng minh người hạ độc không phải mình.

Ba người còn lại đang âm thầm tính toán điều gì đó.

Trương Minh Vũ khoanh tay đứng chờ, cũng không phá ngang, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Tuấn Khải diễn kịch.

Chẳng bao lâu sau, anh ta reo ầm lên: “Ở đây này!”
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.

Sau khi kịp phản ứng lại, ai nấy đều cuống cuồng chạy tới chỗ anh ta.

Lâm Tuấn Khải chỉ vào một chiếc hộp, cười lạnh nói: “Quả nhiên đã bị tôi tìm ra được! Nó vẫn chưa xoá hết dấu vết!”
“Nói trước cho mọi người biết, tôi chưa chạm vào thứ này đâu.


Tí nữa có thể kiểm tra dấu vân tay!”
Lâm Quốc Phong cau mày hỏi: “Trong đây có gì?”
Những người khác cũng tò mò trợn mắt nhìn theo.

Lâm Tuấn Khải lấy một đôi đũa gắp chiếc túi nilon trong hộp ra.

Anh ta cười lạnh nói: “Lâm Kiều Hân, cô giải thích xem đây là thứ gì?”
Thấy thế, Lâm Kiều Hân lập tức trố mắt nhìn.

Đây là nhân sâm của Lý Tuấn Nhất mang tới mà? Cô không hề phát hiện ra trong hộp còn có những thứ khác!
“Tôi… tôi không biết, cái hộp này là quà người khác mang tới…”
Cô hoảng hốt giải thích.

Đến tận bây giờ, cô mới ý thức được có điều kỳ lạ ở đây!
Lý Tuấn Nhất… hợp tác với Lâm Tuấn Khải gài bẫy cô sao?
Anh ta nhếch miệng cười: “Hừ! Bột phấn màu nâu này không phải thuốc độc thì là cái gì được nữa? Chắc chắn tôi sẽ phải đưa nó cho công an!”
“Cô cứ chuẩn bị tinh thần vào tù đi!”
Giọng nói ngông nghênh tràn đầy tự tin.

Tất cả mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch của anh ta, không hề có sơ suất gì!
Thành công rồi!
Lâm Kiều Hân ngơ ngác l.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.