Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Hai người lại chơi thêm mấy ván nữa.
Dù Trương Minh Vũ đã nhường con Xe, Mã và Pháo của mình, Lâm Kiều Hân vẫn không thắng nổi một lần!
Lối chơi của anh làm cô ngạc nhiên quá đỗi, bất kể là cách đi các nước hay đặt bẫy!
Mãi cho đến khi chiếu tướng, Lâm Kiều Hân mới hoàn hồn.
Sau cùng, cô chọn bỏ cuộc.
"Không chơi với anh nữa, anh có nhường cho tôi thắng đâu!"
Lâm Kiều Hân bĩu môi, ra chiều bất mãn.
Nhưng trong lòng cô cực kỳ rúng động.
Còn điều gì về Trương Minh Vũ mà cô chưa biết nữa đây?
Lâm Kiều Hân bỗng nhiên tò mò.
Hai người chơi quá lâu, chẳng mấy chốc đã đến buổi chiều.
Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười: "Sao rồi? Khỏe hơn rồi đúng không?"
Lâm Kiều Hân bĩu môi, đáp: "Tốt hơn chút rồi, người có sức hơn hẳn".
Cô vẫn còn thấy đắng lòng vì những trận cờ bị hành hạ vừa rồi.
Chuông điện thoại bỗng reo lên.
Trương Minh Vũ bắt máy.
Giọng nói trong trẻo của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Đi ăn thôi".
Giọng nữ?
Một tia sáng lóe lên trong mắt Lâm Kiều Hân, cô vô thức nhích lại gần anh hơn.
Trương Minh Vũ vui vẻ đồng ý: "Biết rồi".
Hai người nhanh chóng hẹn giờ và địa điểm rồi cúp điện thoại.
Lâm Kiều Hân hơi mất tự nhiên: "Ai... ai thế?"
Trương Minh Vũ không nhận ra có gì khác lạ, chỉ mỉm cười: "Tần Minh Nguyệt, cô ấy bảo tôi qua thảo luận chuyện của nhà họ Hà và nhà họ Chung".
Lâm Kiều Hân lập tức thả lỏng.
Nhưng... Tần Minh Nguyệt cũng đẹp lắm...
Ơ?
Lâm Kiều Hân mở to hai mắt, cảm thấy không thể tin được.
Mình đang nghĩ gì thế này?
Mình... ghen à?
Sao có thể...
Làm gì có chuyện mình
ghen với cô gái đó...
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.