Bà hai chống nạnh, phẫn nộ quát lớn: "Còn dám cứng miệng phải không? Được, vậy báo cảnh sát đi".
"Để xem ai sợ ai!"
"Con bé chết tiệt này, bị người ngoài lừa gạt lại còn cố già mồm cãi láo với người lớn! Rốt cuộc cháu có còn nhớ mình họ Lâm không hả?"
Sắc mặt Lâm Kiều Hân trở nên lạnh lẽo như băng, cô chầm chậm nói: "Nếu không phải vì ông nội và mẹ cháu, có đám người nhà như các vị, cháu thà chẳng mang họ Lâm này".
Tất cả mọi người kinh ngạc sững sờ.
Trương Minh Vũ cũng trợn trừng mắt nhìn cô.
Những lời như thế... lại do chính miệng Lâm Kiều Hân nói ra...
"Cháu... Cháu..."
Bà hai đã giận đến nói không nên lời.
Bà cả cười lạnh một tiếng, thẳng thừng nói: "Được! Nếu thế, cháu đừng mang họ Lâm này nữa".
"Đợi lát nữa chúng tôi báo cảnh sát điều tra, cháu với thằng rác rưởi kia cùng rời khỏi nhà họ Lâm này đi".
Lâm Kiều Hân vẫn không hề sợ hãi.
Lý Phượng Cầm thì đã choáng váng cả người, bà ta nôn nóng nói: "Kiều Hân, con làm gì thế hả? Mau xin lỗi bác cả của con đi!"
Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: "Người sai là họ, vì sao con lại phải xin lỗi?"
Lý Phượng Cầm sốt ruột quát lên: "Kiều Hân!"
"Con... Đến giờ con còn bênh nó à!"
"Rốt cuộc Trương Minh Vũ đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho con hả!"
Đáy mắt Lâm Kiều Hân như vụt lóe sáng, cô cười bảo: "Con bênh đúng hay không đợi lát nữa sẽ biết thôi, hay là vầy đi, chúng ta đánh cược xem sao?"
"Bác cả, bác hai?"
Bà cả nheo mắt, lạnh lùng hỏi: "Cược cái gì?"
Lâm Kiều Hân cười nói: "Nếu công ty Sơ Tinh không phải của Trương Minh Vũ, hai chúng cháu sẽ rời khỏi gia tộc, trả lại tập đoàn Lâm Thị".
"Nếu công ty Sơ Tinh là của Trương Minh Vũ, hai bác rời khỏi nhà họ Lâm. Hai bác có dám đánh cược không?"
Trời!
Vừa nghe cô nói thế, những người khác đều hít một hơi thật mạnh.
Lý Phượng Cầm quát lớn: "Trương Minh Vũ! Mày bị điếc đấy hả thằng kia! Đến nước này còn không chịu thành thật khai báo ngay cho tao!"