Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1251



Chỉ trong giây lát, con ngươi ông ta chợt co rút lại.  

Thật quá xinh đẹp!  

Hàn Thất Thất chau mày, ánh mắt lộ vẻ bực bội chán ghét.  

Ực!  

Bác sĩ Vương gian nan nuốt nước miếng.  

Lát sau, ông ta mới lên tiếng: "Người đẹp, cô muốn mua tramadol à? Cô có thẻ hội viên bạch kim của tiệm thuốc chúng tôi không?"  

Hàn Thất Thất ngẩn ra, lắc đầu đáp: "Không có..."  

Ánh mắt ông bác sĩ kia thoáng lóe lên, cười bảo: "Xin lỗi, chúng tôi không thể bán thuốc cho cô".  

Hàn Thất Thất nôn nóng nói: "Làm thế nào để lấy thẻ hội viên bạch kim? Tôi có thể làm thẻ ngay".  

Bác sĩ Vương cười nói: "Rất xin lỗi, thẻ hội viên của chúng tôi chỉ tặng khách, không có bất cứ điều kiện gì".  

Hả?  

Hàn Thất Thất choáng váng sững sờ.  

Trương Minh Vũ cũng vô cùng kinh ngạc.  

Quy củ gì thế nhỉ...  

Hàn Thất Thất lại nôn nóng nói: "Bác sĩ, còn có biện pháp nào khác không? Tôi thực sự rất cần thuốc này!"  

Bác sĩ Vương nhún vai, cười cười: "Không có thẻ hội viên thì tôi cũng chịu thôi".  

"Trừ khi..."  

Hàn Thất Thất kích động hỏi: "Trừ khi cái gì?"  

Bác sĩ Vương nở nụ cười bỡn cợt: "Tôi cũng có một thẻ hội viên đấy, nhưng tôi để quên trong phòng khách sạn rồi".  

"Trừ khi người đẹp đây chịu đi theo tôi để lấy".  

Nói đoạn, ánh mắt ông ta nhìn Hàn Thất Thất đầy khác thường.  

Trương Minh Vũ nhăn mày.  

Hàn Thất Thất cũng tức giận, đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo.  

Chu Vân Phong quát lớn: "Mẹ kiếp nhà mày! Mày định lừa em tao đi thuê phòng?"  

Giọng anh ta rất lớn.  

Tất cả mọi người đều dồn mắt về phía này.  

Bác sĩ Vương thoáng tức giận.  

Gào rú cái gì!  

Ông ta lạnh lùng nói: "Này nhóc, chớ nói linh tinh, chẳng qua tôi thấy các người nóng lòng mua thuốc nên muốn giúp một tay thôi".  

"Nếu không cần thì mời đi cho!"  

Hàn Thất Thất giận dữ: "Ông..."  

Nhưng cô ta mấp máy miệng một lúc vẫn không biết phải nói gì.  

Bác sĩ Vương cười lạnh một tiếng, giễu cợt: "Chính các người không cần tôi giúp mà, không trách tôi được nhé".  

"Haiz, thời buổi này, làm người tốt cũng thật khó".  

Trương Minh Vũ lạnh nhạt hỏi: "Đây chính là cách các người làm bác sĩ? Người ta thường nói lương y như từ mẫu, vì sao ông lại có lòng dạ cầm thú thế này?"  

Bác sĩ Vương híp mắt, cả giận quát: "Ranh con, cậu mắng ai là cầm thú đấy?"  

"Tôi có ý tốt muốn giúp các người thôi".  

"Nếu các người có năng lực thì có thể lấy thẻ hội viên ra mua thuốc đi".  

"Cậu, có năng lực đó sao?"  

Nói đoạn, ông ta châm chọc nhìn bọn họ.  

Hàn Thất Thất cắn chặt răng, ngực phập phồng kịch liệt.  

Nhưng thuốc này... Cô nhất định phải mua bằng được!  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Thất Thất, yên tâm đi, để tôi giúp cô kiếm thẻ hội viên".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.