Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Ầm!
Đầu óc bác sĩ Vương ầm vang!
Cơ thể ông ta bắt đầu run cầm cập.
Chỉ có chủ tiệm thuốc mới có quyền phát thẻ!
Người phụ nữ này...
Tất cả nhân viên bán hàng xung quanh đều ngẩn người.
Liễu Thanh Duyệt lấy một cuốn sổ nhỏ màu xanh ra rồi nhẹ nhàng ném tới.
Tầm mắt của mọi người tập trung hết vào nó.
Bác sĩ Vương nhặt cuốn sổ lên rồi run run mở ra.
Ông ta đọc từng chữ một.
Rất lâu sau, bác sĩ Vương thẫn thờ đóng sổ.
Rồi ông ta bần thần thốt: "Cô... chính là chủ tiệm thuốc mới tới".
Uỳnh!
Một câu nói khiến tiếng nổ vang lên trong đầu mỗi người tại đây.
Hàn Thất Thất và Quan Na cũng ngẩn người.
Mặt mày ai nấy cũng đờ đẫn, ánh mắt đầy hốt hoảng.
Trương Minh Vũ cũng rất bất ngờ.
Chốc lát sau, nụ cười trên môi anh tươi hơn, trong lòng càng thêm đắc ý.
Chị tư của mình thật là!
Há há!
Bác sĩ Vương lê chân nhặt chiếc thẻ đen bên cạnh lên như một khúc gỗ.
Một lát sau, ông ta lắp bắp: "Thẻ đen Chí Tôn, trên thế giới chỉ có đúng ba chiếc..."
"Thế mà cô cũng có!"
Tâm trí bác sĩ Vương đã trở nên trống rỗng.
Mãi đến lúc này, ông ta mới sực nhớ ra thông tin về chiếc thẻ này!
Những người khác muốn tiếp tục bày tỏ sự bàng hoàng của mình.
Nhưng hít sâu không nổi nữa.
Bầu không khí trong tiệm thuốc im phăng phắc.
Im ắng đến nỗi như thể nghe thấy cả tiếng kim rơi!
Một lúc sau, Liễu Thanh Duyệt nói với giọng thản nhiên: "Giờ tôi đã được tính là có thẻ Bạch Kim chưa?"
Khóe miệng bác sĩ Vương co rúm.
Mấy chục cái như thế...
Không tính mà được à?
Thật lâu sau, bác sĩ Vương mới bần thần lên tiếng: "Tính chứ..."
Chân mày nhướng lên, Liễu Thanh Duyệt nhẹ nhàng hỏi: "Ông thực hiện lời hứa của mình luôn đi chứ?"
Lời hứa?
Tất cả mọi người đều ngây ra.
Bác sĩ Vương cũng tỏ ra mờ mịt.
Trương Minh Vũ hào hứng xoa tay, cười nói: "Vậy thì tôi
không khách sáo nhé!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.