Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Cô gái kia cũng tỏ vẻ kinh hãi!
“Là mày!”/ “Là cô!”
Hai người đồng thời lên tiếng!
Khiến mọi người xung quanh đều ngây ngốc.
Không ngờ Trương Minh Vũ… còn quen biết cô ta.
Lâm Kiều Hân vội vàng chạy vọt ra sau lưng anh.
Sắc mặt của ông cụ Lâm vẫn không hề thay đổi.
Ánh mắt của anh lại hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Cô gái trước mặt anh chính là cô gái của Thần Ẩn từng đấu với anh mấy lần!
Lần trước cô ta nhảy xuống vực bỏ chạy, không ngờ lần này lại tới nữa!
Anh cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Đồ bại trận, cô còn dám quay lại đây sao?”
Hả?
Nghe thấy lời này của anh, tất cả mọi người đều khiếp hãi!
Cô gái kia lợi hại như vậy mà vẫn bị anh đánh bại sao?
Cô ta nheo mắt lại, lạnh giọng đáp trả: “Bại trận? Lần trước tao thua liên quan quái gì đến mày?”
“Mày quên là mình đã bị tao đánh bại bao nhiêu lần rồi sao?”
Bấy giờ đám người xung quanh mới thấy dễ chịu hơn chút!
Làm sao đồ ăn hại này có thể…
Khoé miệng của anh khẽ co giật một phen.
Đúng thật là… bị đánh bại không ít lần.
Gã đàn ông cầm đầu cả giận quát: “Tiểu Trạch! Đánh nhanh thắng nhanh!”
Tiểu Trạch?
Tên kiểu gì vậy…
Trong mắt Tiểu Trạch hiện lên tia lạnh lẽo, tiếp tục ra tay!
Tung thẳng nắm đấm về phía Trương Minh Vũ!
Anh không dám chủ quan khinh địch, vội vàng lùi về phía sau!
Thấy thế, người nhà họ Lâm đều thất vọng tràn trề!
Có thế đã bị đánh lùi rồi sao?
Vẻ mặt Lâm Kiều Hân tràn đầy lo lắng!
Tiểu Trạch kiêu ngạo khiêu khích: “Không phải mày mạnh lắm à? Lùi cái gì?”
Dứt lời, cô ta lại vung nắm đấm!
Anh nhếch miệng nở nụ cười lạnh.
Đánh thì đánh!
Anh còn đang sợ không được đánh nhau đây!
Tiếp đó, anh dồn sức xuống chân lấy đà xông lên!
Bịch bịch!
Tung ra hai đấm liên tiếp!
Anh linh hoạt thoát hiểm!
Tiểu Trạch không khỏi kinh ngạc.
Mới mấy ngày không gặp mà Trương Minh Vũ đã tiến
bộ tới mức này rồi sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.