Vừa dứt lời, ánh mắt Vương Hạo lóe lên sự mừng rỡ!
Để mình ngồi xuống sao?
"Ừ!"
Vương Hạo kích động đáp!
Trương Minh Vũ cạn lời.
Nhưng chưa nghĩ nhiều, tay đột nhiên mềm ra...
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Cúi đầu nhìn qua, Hạ Hâm Điềm đang kéo tay anh.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Nụ cười trên mặt Vương Hạo biến mất, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo!
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Hâm Điềm lại vang lên: "Tôi gọi anh đến là muốn nhờ anh giúp chuyện này".
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ liền sững sờ.
Bảo gã giúp?
Sao gã có thể giúp chứ?
Mắt Vương Hạo phát sáng, gã vui vẻ nói: "Điềm Điềm! Có chuyện gì em cứ nói!"
"Chỉ cần làm được, anh sẽ không từ chối!"
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.
Chết cũng không từ chối sao...
Hạ Hâm Điềm xoa cánh tay mình.
Da gà nổi hết cả lên!
Một lúc sau, Hạ Hâm Điềm mới đáp: "Đối với anh mà nói chẳng phải việc gì lớn, chỉ là bảo anh mua một cái đại viện ở Hoa Châu, sau đó luyện vệ sĩ của anh ở đây".