Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1330



Vương Hạo tức giận hét lớn!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Hạ Hâm Điềm đắc ý mỉm cười, giả vờ khó chịu nói: "Anh muốn làm gì nữa đây?"  

Vương Hạo vội vàng nói: "Điềm Điềm, em đừng tìm hắn! Anh... anh làm!"  

Hạ Hâm Điềm khó chịu nói: "Anh làm việc gì cũng lề mề, thôi đi vậy".  

Nói xong lại tiếp tục gọi điện.  

Vương Hạo vội vàng nói: "Anh không hề mề! Anh không lề mề nữa, anh nhất định mạnh hơn Triệu Tuấn mà!"  

“Điềm Điềm, em xem này!"  

"Trước tối nay xử lý tất cả chuyện này cho tôi!"  

"Tối là phải vào ở được!"  

"Em đợi chút, tối anh sẽ gửi địa chỉ cho em!"  

Nói xong liền quay người đi ra khỏi nhà hàng!  

Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.  

Cuộc điện thoại của Hạ Hâm Điềm... có tác dụng đến vậy sao?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Hạ Hâm Điềm mỉm cười đắc ý!  

"Hoàn thành!"  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Chị hai, vệ sĩ của họ... có thể đánh lại người của Thần Ẩn không?"  

Hạ Hâm Điềm xua tay đắc ý nói: "Yên tâm đi, vệ sĩ của bọn họ nổi tiếng ở thủ đô lắm đó".  

"Mạnh hơn cảnh sát nhiều!"  

Hả?  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, mắt lóe lên sự kinh ngạc!  

Đây... là thật sao?  

Một giây sau, Trương Minh Vũ lập tức vui vẻ!  

Như vậy là có viện binh rồi!  

Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy cảm ơn chị hai nha".  

"Chỉ có điều... làm như vậy có được coi là làm trái quy định không?"  

Hạ Hâm Điềm xua tay nói: "Liên quan gì đến chị đâu, đây là chuyện giữa em và Vương Hạo mà".  

"Giữa mấy người... là giao dịch".  

Nói xong, mắt cô ấy lóe lên sự tinh ranh.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Vậy... cũng được sao?  

Nhưng mọi chuyện đã bắt đầu rồi, Trương Minh Vũ đương nhiên sẽ không nói nhiều.  

Bây giờ quan trong nhất là chuyển toàn bộ người nhà họ Lâm qua đó!  

Có người bảo vệ nhất định sẽ an toàn hơn nhiều!  

Hơn nữa Long Tam Long Thất...  

Hi hi!  

Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy hứng khởi!  

Vậy cũng được coi là đã giải quyết xong mọi việc rồi!  

Hạ Hâm Điềm yêu kiều nói: "Chị giúp em việc này. em định báo đáp chị thế nào?"  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Một lúc sau mới lúng túng cười nói: "Chị hai, muốn em báo đáp thế nào? Hay là... ngày mai em dẫn chị đi chơi nhé?"  

Hạ Hâm Điềm lóe sáng: "Chơi?"  

"Chơi... ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.