Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1334



Một lúc sau Trương Minh Vũ mới lúng túng nói: “Các chị à, các chị nói cho em đi".  

"Chẳng phải bọn chị sắp hoàn thành xong nhiệm vụ rồi sao?"  

"Sao cả... bốn chị cùng về vậy..."  

Bốn chị nhìn nhau.  

Một giây sau bọn họ cùng bụm miệng cười.  

Tiếng cười như tiếng chuông bạc vang khắp căn phòng.  

Trương Minh Vũ càng hoang mang hơn.  

Một lúc sau Hạ Hâm Điềm mới thần bí nói: “Được rồi, thời gian cấp bách, sau khi các chị làm xong việc liền phải quay về".  

"Em ba, em đưa em trai thối lên phòng đi".  

Mắt Tô Mang lóe sáng, cô ấy nói: "Được thôi!"  

Nói xong cô ấy liền kéo lấy tay Trương Minh Vũ.  

Bước nhanh lên trước!  

Liễu Thanh Duyệt khó chịu nói: "Tại sao không phải em chứ?"  

Tô Mang đắc ý nói: "Ai bảo chị là chị em chứ?"  

Nói xong cô ấy không do dự nữa, kéo Trương Minh Vũ lên cầu thang tầng hai.  

Trương Minh Vũ mặt mày hoang mang.  

Rốt cuộc... họ định làm gì vậy?  

Ba cô gái nhìn nhau.  

Bắt đầu bận rộn.  

Ở bên này Tô Mang kéo Trương Minh Vũ vào trong phòng.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị ba, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"  

"Các chị về đây làm gì vậy?"  

Mắt Tô Mang lóe sáng, cô ấy kiêu ngạo nói: “Em quan tâm làm gì, tí nữa em sẽ biết thôi!"  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.  

Nhịn kiểu này... thật khó chịu!  

Tô Mang khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn Trương Minh Vũ từ đầu đến chân!  

Trương Minh Vũ nổi hết da gà da vịt lên.  

Tô Mang bĩu môi, khó chịu lầm bầm: "Không bằng bảo bọn họ lên, chỉ cho nhìn không cho sờ, khó chịu chết mất".  

Nói xong cô ấy tức giận ngồi sang một bên.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.  

Chuyện gì thế này...  

Thời gian thấm thoắt thoi đưa.  

Tô Mang cũng di chuyển sang ngồi cạnh Trương Minh Vũ.  

Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.  

Nhưng bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì.  

Trương Minh Vũ hỏi lại mấy lần.  

Nhưng Tô Mang vẫn không hề tiết lộ.  

Một lúc sau, giọng nói ngọt ngào của Hạ Hâm Điềm vang lên: "Em ba! Em trai thối, hai người ra được rồi đó!"  

Trương Minh Vũ nhướng mày!

Có thể đi ra được rồi ư?  

Tô Mang hét lớn một tiếng: "Biết rồi!"  

Trương Minh Vũ cười tươi.  

Anh bước nhanh ra cửa.  

"Đợi đã!"  

Giọng nói vui tai của Tô Mang vang lên.  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Tô Mang bước đôi chân dài, trên mặt là nụ cười xấu xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.