Một lúc sau Trương Minh Vũ mới thật thà đáp: "Vậy... gả?"
Hả?
Nghe thấy những lời này, Hàn Thất Thất không khỏi cảm thấy mơ màng!
Gả?
Trương Minh Vũ nở nụ cười xấu xa.
Một lúc lâu sau, cô ta chống nạnh, đanh đá rít lên: “Gả em gái anh!”
Khóe miệng anh lập tức co rút một phen.
Chính cô ta tự bảo anh nói cơ mà.
Anh còn có thể nói gì được nữa?
Cô ta hừ lạnh một tiếng quát mắng: “Tôi bảo anh nói xem bây giờ tôi phải làm gì! Tôi không về được nhà nữa rồi!”
Trong mắt anh hiện lên một tia bất đắc dĩ. Anh lẩm bẩm: “Sao tôi biết cô muốn hỏi gì chứ?”
Cô ta hung hăng trừng mắt lườm anh: “Chẳng biết bọn họ đang nghĩ cái quái gì mà lại bảo tôi gả cho anh! Tức chết mất!”
Anh nhếch miệng cười nói: “Chứng tỏ tôi quá xuất sắc”.
“Đáng tiếc là cô tới muộn rồi, tôi đã là người có vợ”.
Trương Minh Vũ vốn chỉ định nói đùa vài câu để xua tan bầu không khí gượng gạo kia.
Nào ngờ lại chọc giận Hàn Thất Thất: “Đồ không biết xấu hổ, anh có cái gì mà xuất sắc!”
Trương Minh Vũ châm chọc nói: “Nếu không phải thế vậy thì… bố mẹ cô sợ cô không lấy được chồng chăng?”
Hàn Thất Thất đỏ bừng mặt, kiêu ngạo hét lớn: “Anh bảo ai không lấy được chồng hả? Bà đây xinh đẹp như vậy, người theo đuổi đủ xếp một vòng quanh trái đất!”
“Anh mới là đồ ế chỏng ế chơ!”
“Cả nhà anh đều ế!”
Nổi điên rồi!
Nhưng không biết tại sao, anh lại thấy vui sướng khi nhìn bộ dạng này của cô ta!
Người chưa bao giờ để mình chịu thiệt như cô ta mà hôm nay lại đuối lý sao?
Anh bật cười lên tiếng: “Được rồi, tôi không đấu võ mồm với cô nữa. Khi nào cô không lấy được ai thì hẵng tìm tới tôi”.
“Lúc đó tôi sẽ cân nhắc có nên nhận cô không”.
Hả?
Hàn Thất Thất trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc!
Mãi lâu sau, cô ta mới nắm chặt tay lại!
Cái tên… khốn nạn này!
Cơ thể mềm mại của cô ta không ngừng run rẩy!
Trương Minh Vũ đứng dậy cất giọng nói: “Thế… cô ở đây đi nhé, tôi đi ăn đây”.