Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1471



Tiểu Trạch mặt lạnh như tiền, thản nhiên nói: “Tao nói rồi, tao không làm gì cả, chỉ trêu chọc mày thôi”.  

Dứt lời, ánh mắt cô ta tràn đầy vẻ châm chọc.  

Cô ta không nói thì anh làm gì được?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên rét lạnh!  

Anh dứt khoát bóp chặt cổ cô ta!  

Gương mặt cô ta trắng bệch.  

Nhưng… cổ tay bị giữ chặt, cô ta không cách nào phản kháng!  

Anh lạnh lùng đe dọa: “Không nói thì đừng hòng muốn sống!”  

Tiểu Trạch gian nan cất giọng nói: “Mày nghĩ tao sợ chết sao?”  

Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta vẫn chỉ có sự bình thản, không chút hốt hoảng!  

Lửa giận trong lòng anh tức thì dâng trào!  

Lực tay càng thêm mạnh mẽ!  

Mặt Tiểu Trạch đỏ bừng, thế nhưng cô ta lại chẳng thèm chớp mắt lấy một cái!  

Quả thật, người của Thần Ẩn chưa từng sợ chết!  

Nhưng mà…  

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.  

Vội vàng không thể giải quyết được vấn đề!  

Anh buông lỏng tay!  

Tiểu Trạch nhếch miệng cười lạnh.  

Trong mắt anh hiện lên vẻ căng thẳng!  

Cứ thế này…  

Không sợ chết…  

Đột nhiên, mắt anh lóe lên tia sáng!  

Trương Minh Vũ nở nụ cười lạnh lẽo, mỉa mai nói: “Cô… thực sự không chịu nói sao?”  

Tiểu Trạch bình thản đáp: “Tôi không biết thì nói gì được?”  

Ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường!  

Trương Minh Vũ bật cười nói: “Được rồi, nếu cô đã không chịu nói thì giữ cô lại cũng không còn tác dụng gì”.  

Cô ta khẽ nhắm mắt lại!  

Bộ dạng như đang chờ chết!  

Anh khẽ mỉm cười.  

Muốn chết hả? Không đơn giản vậy đâu!  

Ngay sau đó, anh lại dùng sức nắm chặt cổ tay cô ta.  

Tay phải đặt lên cánh tay trắng muốt lộ ra ngoài của cô ta!  

Hả?  

Tiểu Trạch nhíu chặt chân mày.  

Cuối cùng cũng có phản ứng rồi sao?  

Hai mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên.  

Tay phải chậm rãi di chuyển dọc theo cánh tay…  

Tiểu Trạch trợn tròn mắt quát lớn: “Anh làm cái gì đấy?”  

Anh giễu cợt nói: “Cô xinh đẹp như vậy, không thưởng thức trước khi giết thì đáng tiếc lắm!”  

Dứt lời, tay phải của anh lại càng đi lên!  

Mềm mịn!  

Tiểu Trạch không khỏi hoảng loạn, cả giận nói: “Có giỏi thì giết tao luôn đi! Tao không biết gì hết!”  

Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Bây giờ tôi không muốn biết gì nữa, chỉ muốn hưởng thụ thôi!”  

Dứt lời, tay anh đã di chuyển tới bả vai cô ta!  

Tiểu Trạch bắt đầu cuống lên!  

Cô ta giơ tay trái lên nện một cú đấm trời giáng!  

Anh nhanh tay lẹ mắt bắt được!  

Khẽ dùng sức nắm lấy!  

Bẻ ngoặt cánh tay của cô ta ra sau lưng!  

Tiểu Trạch bị đau, cả người xoắn lại!  

Lưng đưa về phía anh!  

Anh khẽ nghiêng người về phía trước, áp sát vào lưng cô ta!  

Cơ thể mềm mại của cô ta run bần bật!  

Anh dùng một tay khống chế hành động của cô ta, tay còn lại sờ vào bả vai đối phương.  

Chậm rãi vuốt ve!  

Toàn thân Tiểu Trạch điên cuồng run rẩy!  

Trương Minh Vũ cười khẽ cất giọng nói: “Bây giờ nói vẫn còn kịp đấy. Chứ lát nữa… tôi không khống chế được nữa đâu!”  

Cảm xúc mềm mại dưới tay ngày càng trở nên rõ ràng!  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Trạch lóe lên tia lạnh lẽo!  

Cô ta không ngờ anh lại có thể vô liêm sỉ tới mức này!  

Nhưng mà… 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.