Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Giây lát sau, con ngươi hắn đã giãn ra.
Thân thể từ từ ngã xuống.
Rầm!
Thi thể đổ xuống đất.
Trương Minh Vũ vẫn duy trì tư thế cũ, mũi miệng ra sức thở dốc.
Anh vừa giết người.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại hoàn toàn không có bất kì cảm xúc tiêu cực nào.
Chỉ có hưng phấn tột cùng!
Vậy là... đã cứu được Lâm Kiều Hân!
Trương Minh Vũ thu con dao lại.
Khi anh quay đầu nhìn, đã thấy Lâm Kiều Hân há hốc miệng, trợn to mắt nhìn anh.
Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười.
Ngay sau đó, đại ca chợt quát to: "Dạ Thập Nhị! Con tin bị cứu đi rồi!"
Hả?
Trương Minh Vũ lập tức căng thẳng trong lòng.
Khi anh hơi ngoái đầu lại, liền thấy tất cả đám người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Dạ Thập Nhị lạnh lùng quát lớn: "Bắt lấy!"
Đáy mắt gã lóe lên lạnh lẽo.
Lại là thằng ranh này!
Bốn gã đàn ông kia rời khỏi cuộc chiến, lao về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ chau mày.
Long Thất định đuổi theo, lại bị đại ca gắng gượng đứng lên chặn đường.
Mẹ kiếp!
Trương Minh Vũ chửi thề một tiếng trong lòng.
Anh vung dao, rạch một cái.
Dây thừng trói trên người Lâm Kiều Hân bị cắt đứt.
Nhưng Lâm Kiều Hân vẫn đang chết lặng vì khiếp sợ.
Cô còn chưa hoàn hồn, không thể tỉnh táo lại.
Trương Minh Vũ... tới bằng cách nào?
Đầu óc cô trống rỗng.
Trương Minh Vũ nôn nóng nói nhanh: "Đi mau thôi!"
Nói đoạn, anh túm cánh tay Lâm Kiều Hân, kéo lên, chạy về phía cửa sau.
Khi anh ngoảnh đầu nhìn lại, thấy bốn người kia đang nhanh chóng đuổi theo sau.
Làm thế nào đây?
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, lòng bắt đầu hoảng loạn.
Anh không phải đối thủ của bốn người này.
Chỉ lát sau, Lâm Kiều Hân đã chui ra ngoài từ cửa sau.
Trương Minh Vũ bám sát theo đó.
Rầm!
Cửa sau đóng lại.
Mà trước mặt... chỉ thấy mênh mông toàn nước!
Dù ra ngoài rồi, Lâm Kiều Hân cũng không thể chạy thoát khỏi bọn chúng được.
Làm thế nào đây?
Trương Minh Vũ quét mắt nhìn quanh.
Bỗng anh thấy được một cây thang dựng bên góc.
Mắt anh như lóe sáng, anh nói nhỏ với Lâm Kiều Hân: "Mau trèo lên!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.