"Nếu không có cô thì hôm nay chúng ta đã không bắt trọn tổ 12 của Thần Ẩn và nhà họ Âu Dương rồi".
"Chỉ tiếc là để xổng mất Dạ Thập Nhị".
Trong đôi mắt bồ câu của Lâm Kiều Hân đầy vẻ phức tạp.
Nhưng nét mặt cô vẫn thản nhiên như cũ.
Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân nhếch môi cười.
Câu trả lời này...
Trương Minh Vũ cũng không biết nên nói gì hơn.
Bầu không khí vô cùng gượng gạo.
Qua một lúc Lâm Kiều Hân mới từ từ cất tiếng: "Nguy hiểm đã được loại bỏ, tôi về công ty được chưa?"
Cô gấp rút lắm rồi.
Cô muốn phấn đấu hơn nữa!
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Theo lý mà nói thì không còn vấn đề gì nữa.
Nhưng...
Lâm Kiều Hân nói với đôi mắt sáng ngời: "Anh có thể cử ai đó bảo vệ tôi mà".
Khóe môi Trương Minh Vũ co rúm.
Lâm Kiều Hân nói vậy đố hòng anh từ chối được.
Sau khi trầm tư, Trương Minh Vũ mỉm cười đáp lời: "Thật ra Trần Thắng Nam và những người khác có thể tự quản lý công ty, cô ở nhà nghỉ ngơi cũng được mà..."