Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1502



Trương Minh Vũ nhắm mắt, âm thầm đếm cừu.  

Lâm Kiều Hân quấn lại khăn tắm.  

Sau đó cô đi vào phòng ngủ.  

Cô đi tới mép giường và cúi người kiểm tra.  

Đồ lót trên giường không bị xê dịch chút nào.  

Lâm Kiều Hân nhoẻn môi.  

Anh ấy không chạm vào sao?  

Thế rồi cô đứng thẳng dậy.  

Vẻ hài lòng hiện rõ trong mắt.  

Được đấy.  

Đối với Lâm Kiều Hân, dù hiện giờ Trương Minh Vũ đã đủ năng lực.  

Nhưng... cô vẫn không mấy chắc chắn về tính cách của anh.  

Lần này chỉ là một bài kiểm tra mà thôi.  

Lâm Kiều Hân giơ bàn tay trắng nõn lên, chậm rãi thì thầm: "Hình như chừng này vẫn chưa đủ".  

Sau khi nói câu ấy, mắt cô sáng lên.  

Ở phía bên kia, Trương Minh Vũ đã chìm vào giấc ngủ.  

Trong mơ.  

Là hình bóng Lâm Kiều Hân ăn mặc hở hang, ánh nhìn đầy mị hoặc.  

Cộc cộc cộc.  

Một loạt tiếng gõ cửa thình lình vang lên làm Trương Minh Vũ tỉnh giấc.  

Gì đây?  

Anh nhíu mày.  

Ngồi thẳng dậy, anh cảnh giác hỏi: "Ai đấy?"  

Giọng nói yếu ớt của Lâm Kiều Hân cất lên: "Là tôi, tôi... hơi sợ".  

Kiều Hân?  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên.  

Cái giọng này...  

Khác một trời một vực!  

Trương Minh Vũ vội vã xuống giường rồi đi mở cửa.  

Một bóng đen lập tức đi vào.  

Lại là hương thơm quen thuộc...  

Mặc cho cả căn phòng tối mịt, từng đường nét trên cơ thể hấp dẫn ấy vẫn rõ ràng như cũ.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước miếng.  

Khó khăn lắm mới ngủ được...  

Tự nhiên tới đây làm gì không biết!  

Trương Minh Vũ gượng cười: "Sao lại sợ? Giờ có nguy hiểm gì nữa đâu?"  

Lâm Kiều Hân hơi cắn môi, ra vẻ mong manh: "Tôi... gặp ác mộng, tôi... ngủ chung với anh được không?"  

Phụt!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy khó tin.  

Yêu cầu gì thế này?  

Ngủ chung là sao?

Vốn đã trằn trọc không ngủ được, bây giờ lại…  

Nhưng… anh còn có thể nói gì được?  

Trương Minh Vũ gượng cười lên tiếng: “Được thôi”.  

Dứt lời, anh quay lại đi tới bên giường.  

Lâm Kiều Hân khẽ nhướng mày.  

Thành công!  

Trong lòng anh cảm thấy vô cùng bất lực.  

Thế nhưng anh mới đi được vài bước đã bất chợt nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ vang lên!  

Hả?  

Anh sửng sốt.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân ôm chầm lấy anh từ phía sau!  

Hai tay ôm chặt eo của anh!  

Cả gương mặt dán sát vào lưng anh!  

Ầm!  

Trong đầu anh vang lên tiếng nổ đùng đoàng!  

Quan trọng nhất là… cảm giác mềm mại từ sau lưng truyền tới kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.