Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Trương Minh Vũ… chết lặng!
Ừng ực!
Anh gian nan nuốt nước bọt.
Đầu óc trống rỗng!
Giọng nói run rẩy của Lâm Kiều Hân chợt vang lên: “Tôi… sợ lắm”.
Khóe miệng của anh không ngừng co giật.
Sợ…
Anh gian nan cất giọng nói: “À, không sao… có tôi ở đây rồi”.
Anh muốn rời đi.
Nhưng cô lại ôm anh chặt cứng như vậy.
Không thể động đậy nổi!
Máu trong người anh lại sôi trào!
Mãi lâu sau, cô mới chịu buông tay ra, nhanh chân chui tọt vào trong chăn.
Phù!
Anh nhẹ nhàng thở hắt ra.
Con mẹ nó…
Haiz.
Cuối cùng, anh lặng lẽ thở dài một hơi.
Anh chậm rãi cất bước tới gần, chui vào ổ chăn.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, thậm chí hai người còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Lâm Kiều Hân mím chặt môi.
Mặc dù cô đã có ý định này.
Nhưng đến khi làm thật vẫn không tránh khỏi ngượng ngùng.
Cả người Trương Minh Vũ cứng đờ, nhìn chằm chằm lên trần nhà không chớp mắt.
Cảm giác ngượng ngùng kỳ quái lan rộng khắp toàn thân.
Vù vù!
Đột nhiên có mấy tiếng động khe khẽ vang lên.
Toàn thân anh trở nên căng cứng.
Lại nữa sao?
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì đã cảm giác được sự mềm mại nơi cánh tay…
Cô đang ôm chặt tay anh ở trước ngực!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.
Con mẹ nó… đúng là không cho người ta sống!
Một lúc lâu sau, anh mới gượng cười lên tiếng: “Đừng sợ, có tôi ở đây, không có nguy hiểm gì đâu”.
Lâm Kiều Hân lặng lẽ gật đầu.
Thế nhưng cơ thể yểu điệu của cô… lại đang lén lút di chuyển.
Chỉ thoáng chốc đã dán chặt lên người anh!
Lâm Kiều Hân giật mình kinh ngạc dò hỏi: “Sao… tay anh lại nóng như vậy?”
Tay nóng hả?
Mẹ nó trên người anh còn chỗ nào không nóng nữa đâu!
Anh thầm gào thét điên cuồng.
Ngoài mặt lại cố tỏ ra bình tĩnh, bật cười đáp: “Chắc là… bị sốt rồi”.
Hai mắt Lâm Kiều Hân lóe sáng: “Sốt? Anh có sao không?”
Nói rồi cô ngồi thẳng dậy.
Bàn tay mềm mại như không xương khẽ đặt lên trán anh.
Nửa người trên của cô sắp đè sát mặt anh!
Mùi hương thoang thoảng quẩn quanh nơi chóp mũi!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.
Cả người khô nóng lạ thường!
Cô lẩm bẩm: “Trán có nóng đâu, để tôi xem người anh thế nào”.
Dứt lời, bàn tay của cô tức tốc dời đến cổ anh!
Phụt!
Anh sắp phun máu luôn rồi!
Thế này thật là con mẹ nó…
Anh nắm chặt tay lại, sắp không kìm nén được dục vọng thôi thúc trong người!
Dù thế nào… thì anh cũng là một người đàn ông!
Bàn tay cô mát lạnh, không ngừng di chuyển khắp nơi.
Cảm giác trơn mềm mê người kia…
Phù!
Hơi thở của anh bắt đầu trở nên dồn dập.
Lâm Kiều Hân nghe thấy rất rõ, khóe miệng hơi cong lên nở nụ cười.
Gương mặt xinh đẹp của cô cũng đỏ bừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.