Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Trương Minh Vũ nheo mắt lại, trong lòng vô thức trở nên cảnh giác.
Anh không thể không đề phòng!
Đinh Ninh không hề phát hiện ra điều gì bất thường, im lặng không lên tiếng nữa.
Kít!
Bỗng nhiên có tiếng xe phanh gấp vang lên.
Hai người nhìn về phía phát ra tiếng động.
Trông thấy Hàn Thất Thất đang mở cửa xe bước xuống.
Khí thế hùng hùng hổ hổ.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Hàn Thất Thất nhìn chằm chằm vào Đinh Ninh đang đứng cạnh anh.
Anh bật cười vui vẻ: “Cô đến rồi…”
Chưa nói xong đã bị Hàn Thất Thất lạnh giọng chen ngang: “Cô ta là ai?”
Hả?
Anh mắt tròn mắt dẹt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hàn Thất Thất… bị làm sao vậy…
Đinh Ninh nhíu mày đáp trả: “Thế cô là ai? Muốn biết tôi là ai để làm gì?”
Thái độ cũng kiêu căng phết đấy!
Hàn Thất Thất cười lạnh một tiếng, gằn giọng quát: “Ranh con, cô ăn nói với tôi thế hả?”
Cô ấy không hề sợ hãi, thản nhiên đáp: “Nói với cô thì sao hả? Cô có gì hơn tôi à?”
Phụt!
Trương Minh Vũ suýt phun máu ra ngoài.
Sao Đinh Ninh… cũng có tính cách phách lối giống cô chủ nhà giàu vậy…
Hàn Thất Thất nổi giận đùng đùng.
Trương Minh Vũ vội bước lên hòa giải: “Thôi nào, được rồi mà, hai người đúng là…”
Hàn Thất Thất gắt lên: “Anh im ngay!”
Khiến anh bị dọa sợ hết hồn.
Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chưa hỏi anh đâu, cô ta là ai?”
Khóe miệng của anh co giật không ngừng.
Cô ấy là ai… thì liên quan gì tới cô chứ?
Nhưng…
Không hiểu tại sao anh lại không dám nói ra…
Đinh Ninh tiến lên lạnh lùng cất giọng nói: “Nói chuyện với ông chủ của tôi kiểu gì thế? Muốn biết tôi là ai sao không hỏi thẳng tôi đây này?”
Ông chủ?
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất xẹt qua một tia kinh ngạc.
Thì ra…
Hừ!
Cô ta hừ lạnh một tiếng, giận dỗi quay sang một bên.
Đinh Ninh thấy thế thì bĩu môi.
Trương Minh Vũ đột nhiên như bừng tỉnh, vội vàng dò hỏi: “Thất Thất, cô có bận gì không?”
Cô ta lạnh lùng khoanh tay trước ngực, sẵng giọng nói: “Không, sao hả?”
Thái độ cực kỳ xa cách.
Trương Minh Vũ cũng không thèm để bụng, tươi cười lên tiếng: “Thế cô đưa bọn tôi đi một chuyến đến Tĩnh Châu đi!”
Đúng lúc đang không biết phải đi kiểu gì!
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.